Tác giả: Thanh Cù
Biên tập: TBB
Chiều Chủ Nhật phải trở lại trường học, vừa ra khỏi cửa Lâm Cam suýt chút bị dính mưa.
Những cơn mưa rào của Ngu Châu nói đến là đến, không đùa chút nào. Xe buýt đi khá chậm, Lâm Cam ngồi ở phía trước thấy cần gạt nước gạt qua gạt lại tới phiền.
Không rõ tại sao, cô linh cảm hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Thấy mây đen kéo đến ùn ùn, phiền muộn trong lòng Lâm Cam càng chồng chất. Sáu giờ sẽ điểm danh mà bây giờ đã là 5 rưỡi rồi. Lâm Cam nghĩ mình sẽ không đến kịp, cô nhắn tin WeChat cho Tiết Giai Kỳ.
Lâm Cam: "Có khi hôm nay tớ đến muộn, cậu báo với thầy Trương Cương nhé. Trời mưa đi lâu quá."
Tiết Giai Kỳ: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ! Cậu mau tới đi, tớ đang chờ để chép bài thi."
Lâm Cam: "..."
Người ngồi trên xe đều nóng nảy, có người không nhịn được xem điện thoại tới mấy lần.
"Bác lái xe, có thể đi nhanh hơn không?"
Người lái xe nhấn còi, hàng xe phía trước vẫn không nhúc nhích chút nào: "Tôi cũng muốn nhanh lắm nhưng phải có đường đi mới được, đâu thể mang mọi người bay lên chứ." Một câu nói đùa của lái xe làm dịu đi bầu không khí vội vã.
Đến một bến xe, Lâm Cam xuống giữa chừng. Thấy trên đường không có bóng dáng chiếc taxi nào, cô đành đi bộ.
Lúc đến trường đã là 7 giờ.
___
Hệ thống thoát nước của Nhất Trung không tốt, chỉ cần trời mưa một trận thì những chỗ trũng sẽ ngập úng ngay. Về cơ bản, Lâm Cam phải đạp nước chạy như bay tới khu phòng học. Vì tay cầm nhiều túi nên cô không che ô được, người ướt hơn một nửa.
Giày vải của Lâm Cam cũng ướt hết, bắp chân phía sau bị bùn bắn lên lấm tấm một mảng. Cô thấp giọng mắng một tiếng, chân vẫn nhanh chóng bước lên cầu thang.
Học sinh đang túm tụm rất đông ở hành lang, có người hò hét, có người cười đùa. Lúc còn ở dưới, Lâm Cam nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng: "Cậu nói có thể nhận lời không?"
"Chắc là không, nữ sinh này không chỉ xấu xí, mà còn... béo như vậy."
Lâm Cam cau mày, tiếp tục đi lên cầu thang.
Dáng người Lâm Cam không tính là thấp nên chỉ đứng ở hai bậc thang gần thềm cửa nhất đã nhìn được bảy, tám phần cảnh tượng bên trong.
Lúc thấy nhân vật chính trong đám người, Lâm Cam thấy cả người như bị chế trụ.
Một nam một nữ đứng ở sân trời.
Nam đưa lưng về phía mình, nữ đứng thẳng tầm mắt của Lâm Cam.
Cách một đám người, Lâm Cam hơi run lên. Dù chỉ nhìn bóng lưng thôi, cô cũng chắc chắn nam sinh kia là Chu Viễn Quang.
Nghĩ lại lời nói chuyện trước đó của mấy nữ sinh, Lâm Cam đưa mắt nhìn tay nữ sinh phía xa. Đúng như dự đoán, trong tay cô gái ấy nắm một phong thư màu hồng.
"Bạn học Chu... Tôi... Tôi thích cậu từ lâu rồi. Lần đầu trông thấy tôi đã thích cậu."
Nữ sinh vừa nói, đám đông đã ồn ào: "Bạn học Chu sao có thể nhận lời tỏ tình này chứ? Dáng dấp..."
"Hai người này chắc chắn không thành đôi được. Nếu không, người gầy với người béo đi với nhau sao nhìn được chứ?"
"Dù tôi không kỳ thị dáng dấp nhưng nhìn đã thấy hai bọn họ không xứng đôi..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!