Chương 14: Bạn học Chu sẽ liên lạc với mình!

Tác giả: Thanh Cù

Biên tập: TBB

Lâm Cam cúi đầu nhìn. Hình như người đó lo ba lô sẽ bị bẩn nên còn lót tờ giấy nháp ở phía dưới.

Ba lô một nửa ngoài chỗ sáng, một nửa trong bóng tối. Ánh sáng đó chiếu tới có chút nhức mắt, cũng yên lặng không tiếng động khiến người ta hoảng hốt.

Lâm Cam đi tới, đưa ba lô của Tiết Giai Kỳ cho cô ấy, sau đó tự cầm ba lô của mình lên ôm vào ngực.

Tờ giấy nháp kia đã dính bụi đất, trời cũng bắt đầu tối đi, mặt giấy cũng trở nên mờ mịt. Tờ giấy nháp dính trên mặt đất kia kín chữ viết nháp của ai đó.

Không cần nhìn chữ viết, Lâm Cam cũng biết ai đã tới đây.

Cô bảo Tiết Giai Kỳ tới trạm y tế trước, sau đó đi mua thuốc tiêu viêm. Tiết Giai Kỳ nghiêng đầu nhìn Lâm Cam thì thấy cô cắn môi, hai tay cầm ba lô, chân đá viên sỏi trên nền đất.

Lâm Cam không nói tiếng nào, hoàn toàn khác với bộ dạng cười đùa hoạt bát lúc nãy.

"Này." Tiết Giai Kỳ gọi một tiếng.

"Sao?" Lâm Cam buồn buồn cúi gằm mặt xuống đất.

"Cậu không vui." Đây không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.

Lâm Cam xoay người nhìn Tiết Giai Kỳ: "Cậu là chó nhỏ à? Sao lại biết?"

Hốc mắt Tiết Giai Kỳ hơi đỏ, nhỏ giọng nói: "Phải, tớ chính là chó nhỏ. Vì vậy cậu mới giấu chuyện không vui trong lòng, không nói cho tớ biết."

Lâm Cam hơi khom người nhìn thẳng cô ấy, thấy nước mắt tụ thành đoàn trong mắt Tiết Giai Kỳ thì hơi bối rối.

"Không được khóc, khóc nữa sẽ đánh cậu." Nói xong còn giả vờ đưa nắm đấm tới, giả giọng hung ác: "Tớ rất hung dữ đấy."

Lời nói ra lập tức khiến Tiết Giai Kỳ bật cười. Lâm Cam nhìn cô ấy, ánh mắt dần trở nên mềm mại.

Cô đưa tay xoa đầu Tiết Giai Kỳ, sợi tóc cô ấy mềm mại cọ vào lòng bàn tay Lâm Cam, cô không nhịn được cảm thán: "Corgi, cậu quá bé nhỏ." Bé nhỏ tới mức khiến người khác không đành lòng thấy cậu bị bắt nạt.

Tiết Giai Kỳ vừa khóc vừa cười, gạt tay Lâm Cam xuống: "Sao lại không vui?"

Cô ấy ngước mắt nhìn Lâm Cam, trong mắt đều là nghiêm túc cùng thuần khiết. Lâm Cam mím môi, xoay người sang chỗ khác rồi tiến về phía trước, không nhìn ánh mắt Tiết Giai Kỳ nữa.

Cô đá viên sỏi trước mắt, hành động như tùy ý, lúc mở miệng cũng cố mang vẻ thờ ơ: "Cặp sách là do Chu Viễn Quang đem tới."

"Hả?" Tiết Giai Kỳ không nghĩ tới điều này.

"Cậu đang lo lắng à?" Tiết Giai Kỳ nhìn bóng lưng Lâm Cam rồi đuổi theo.

Lâm Cam một mực cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm viên sỏi dưới chân. Nhìn một màn này, Tiết Giai Kỳ biết, cô đang cố gắng kiềm chế bản thân.

Lâm Cam mím môi, trong lòng như có tảng đá đè nặng. Lời muốn nói ra miệng cần gắng sức rất nhiều, nếu không nói ra lại không cách nào hít thở được.

"Hơi hơi... lo lắng cậu ấy sẽ xem thường tớ. Tớ chưa từng thích ai, không biết như thế này có gọi là thích không. Cậu ấy chỉ cần cười một cái, tớ sẽ vui tới mấy ngày. Tớ rất để ý cái nhìn của cậu ấy về mình. Có lúc chỉ muốn mình đơn thuần như tuyết trắng, có thể không chút bụi bặm mà đối mặt với cậu ấy."

Lâm Cam nói đứt quãng, nhưng Tiết Giai Kỳ vẫn hiểu được: "Ưu tư như vậy là chuyện bình thường, đó là người cậu thích mà."

Cô ấy đưa tay kéo tay Lâm Cam: "Cậu rất giỏi mà, rất cừ. Người khác đánh giá như vậy vì không hiểu rõ cậu thôi."

Lúc Tiết Giai Kỳ nói lời này, ánh hoàng hôn vẫn còn le lói, dường như mắt Lâm Cam cũng hơi ươn ướt.

"Cậu nói xem, mấy hôm trước tớ vẫn còn ngượng ngùng theo đuổi người ta, hôm nay lại bị bắt gặp đang đánh nhau, thành tích tiếng Anh cũng không tốt, trong lòng bạn học Chu nhất định đã nghĩ tới 180 kế chuồn khỏi tớ rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!