Chương 9: (Vô Đề)

23.

Thời gian học đại học tốt đẹp luôn luôn ngắn ngủi, thời đại học của tôi không có gì để khoe, mỗi ngày ngoài thư viện ra là ký túc xá.

Lục Tu Tề thì khác, thằng nhóc này không ngờ còn đi diễn, còn làm minh tinh.

Đại học năm thứ hai, có một bộ phim truyền hình đề tài thanh xuân, cần một nam hai có khả năng chạy bộ thật tốt.

Tổ đạo diễn đi tới học viện thể dục tuyển diễn viên, vừa liếc mắt đã nhìn trúng Lục Tu Tề đang huấn luyện.

Bởi vì ngoại hình xuất sắc cùng khí chất kiệt ngạo, Lục Tu Tề hot lên.

Đến khi chúng tôi tốt nghiệp Đại học, cậu ấy đã là một tiểu sinh lưu lượng có chút danh tiếng, còn có vô số fan vợ fan bạn gái.

"Hạ Thiên, hiện giờ anh đây có tiền rồi, chúng ta g.i.ế. c đến nước Mỹ đi!"

Chuyện mà Lục Tu Tề nhớ mãi không quên nhất khi thành danh, chính là mang tôi đi nước Mỹ, tìm Liễu Thanh Thanh sau đó đánh cho nàng một trận.

Vì thế, chúng ta thật sự cùng đi nước Mỹ, chơi ở đó một tuần.

Thẩm Bắc Thần cắt đứt liên hệ với toàn bộ bạn học thời trung học, biệt thự cũ cũng bán hồi học trung học.

Hắn cùng với Liễu Thanh Thanh cứ như thế biến mất trong thế giới của tôi.

Nước Mỹ quá lớn, lực lượng của chúng tôi lại quá mỏng manh, tìm kiếm, ta cũng không muốn tìm.

Bạn tốt nhất của tôi công thành danh toại, tôi có ngoại hình xuất sắc, có một công việc tốt, còn có bố mẹ mà tôi yêu thương.

Cuộc đời của tôi cũng coi như viên mãn.

Sau khi đi làm được hai năm, tôi được mời đến một công ty nước ngoài mới mở, nghe nói chủ của công ty này là một người có địa vị cao mới thành danh, có quốc tịch Mỹ.

Tiệc tối trong ngày đầu tiên nhậm chức, là ở biệt thự tư nhân của ông chủ.

Tôi mặc lễ phục, giơ chén rượu, cùng với những đồng nghiệp mới cùng chờ đợi ông chủ xuất hiện.

"Leng Keng!"

Người chủ trì gõ gõ chén rượu, nói:

"Xin mời hoan nghênh Thẩm tổng Thẩm Bắc Thần trẻ tuổi đầy hứa hẹn cùng với hôn thê của ngài ấy, nữ sĩ Trần Nghiên Hạ."

24.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Tôi ngơ ngác nhìn đèn chiếu ánh sáng về đôi nam nữ đang tay cầm tay kia, đại não trống rỗng.

Thẩm Bắc Thần càng ngày càng thành thục nho nhã, dáng người cao thẳng, khuôn mặt tinh thế, hắn mặc một bộ đồ Tây màu đen đơn giản lộ ra sự quyến rũ lại cấm dục.

Từ biệt đã nhiều năm, Thẩm Bắc Thần vẫn là một người đàn ông lấp lánh trên cao.

Mà Trần Nghiên Hạ, phải nói là Liễu Thanh Thanh, trang điểm tinh xảo, cả người lại có vẻ hơi… phúc hậu?

Trời ạ, đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy mình bị béo phì.

Nhìn vào cân nặng, có lẽ ít nhất phải 6-70kg.

Khuôn mặt xa hoa cùng với bộ quần áo được cắt may hoàn mỹ cũng không che lấp được cái bụng nhỏ phồng lên cùng với cánh tay mập mạp của Liễu Thanh Thanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!