Chương 6: (Vô Đề)

Tần Liệt nhìn cô hồi lâu, đứng dậy, hướng lòng bàn tay ra ngoài, giơ hai ngón lên ngoắc ngoắc.

Từ Đồ ngơ ra một lát rồi rì rì bò tới. Cô đứng bên cạnh chiếc bàn dài, hai tay nhét vào trong túi áo khoác: "Có chuyện gì?"

Thật ra, Tần Liệt cũng mệt phải quan tâm cô, tối qua cô nàng không tẩy đi lớp trang điểm, ngủ dậy không chịu rửa mặt, chẳng những mí mắt bên trên mà cả bọng mắt phía dưới cũng đen sì một mảng, tuy làn da trắng mịn trong suốt như bạch ngọc nhưng kết hợp với mái tóc ngắn màu hồng khói đang bung xõa lù xù và hai con mắt lem nhem đen nhẻm thì quả thật không dám khen tặng, nhìn chẳng khác gì yêu nữ.

Tần Liệt "haizz" một tiếng thở dài, cất lời: "Hôm qua muộn quá, nhân lúc hôm nay có mặt đông đủ mọi người, tới làm quen một chút."

"Ờ." Cô hờ hững không thèm để ý đáp lại.

Đầu tiên Tần Liệt giới thiệu: "Đây là lão Triệu, trưởng thôn."

Ánh mắt Từ Đồ đáp xuống cái bàn, ngồi bên cạnh vị trí của anh là một người đàn ông trung niên, đội chiếc mũ xám tro, mặc áo màu trắng, là kiểu áo sẩm tay dài, loại trang phục truyền thống của người địa phương.

Trưởng thôn nghi hoặc nhìn Từ Đồ, sau đó lập tức phản ứng, cúi đầu khom lưng vươn tay ra: "Vị này chính là thiên kim tiểu thư của Từ tổng đây sao?" Nói xong dùng ánh mắt hỏi dò Tần Liệt, Tần Liệt không nhúc nhích, ông ta đã thò người ra trước, hận không thể dán cả cơ thể lên Từ Đồ: "Xin chào, xin chào, Từ tổng quả là đại ân nhân của chúng tôi, nếu không có ông ấy, đừng nói là sửa đường, ngay cả khơi thông một cái cống cũng không đủ tiền… Nghe nói cô đến, nơi hoang vu hẻo lánh này của chúng tôi không có thứ gì tốt để thết đãi, nhưng cô cần gì cứ nói với A Liệt, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức đáp ứng."

Thôn trưởng nói xong nhìn nhìn Tần Liệt, hy vọng anh có thể nói thêm đôi ba câu êm tai phụ họa vào, nhưng Tần Liệt im thinh không nói gì, hắn sốt ruột trừng mắt nhìn anh. Tay giơ hơn nửa ngày, thấy cô không có ý định bắt lại, không thể làm gì khác hơn lúng túng ho nhẹ mấy tiếng, thu tay lại chùi chùi vào ống quần.

Thôn trưởng còn đang muốn tiếp tục tâng bốc mấy câu lấy lòng, Tần Liệt không cho ông ta cơ hội, hướng về phía Từ Đồ tiếp tục giới thiệu: "A Phu. Tối qua đã chở cô."

Ánh mắt Từ Đồ lần lượt đảo theo tay anh, nhìn thấy A Phu, hắn ngồi bên cạnh mấy người trẻ tuổi, quần áo giản dị mộc mạc, nước da tráng kiện khỏe mạnh, cũng giống như Tần Liệt, đều có vóc dáng cao lớn, cơ thể rắn chắc. 

Anh giới thiệu sơ qua: "Hứa Bàn Nhi, Thường Huy." Rồi nâng cằm lên hướng sang phía bên kia: "Đó là Vĩ ca."

Từ Đồ thoáng sững người, cố mím chặt môi không cười, cánh môi hồng xinh xắn như căng ra thành một đường thẳng: "Xin chào, Vĩ, ca.*"

(*"Vĩ ca" đọc tương tự như "Viagra".)

Tần Liệt nhíu nhíu mày, ánh mắt cảnh cáo, chỉ vào người đàn ông thấp gầy đang ngồi ở phía xa hơn: "Triệu Việt, giáo viên tình nguyện."

Triệu Việt nhìn cô gật đầu một cái. Hắn là điển hình của người miền Nam, tính cách thẹn thùng, vóc người nhỏ nhắn, đeo một cặp kính cận, mặc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng gọn gàng, ống tay áo cuốn từng nếp ngay ngắn lên đến khuỷu tay. Hắn là người phụ trách câu lạc bộ tình nguyện "Sức trẻ", "Sức trẻ" là một câu lạc bộ được thành lập tự phát, thông qua việc tuyển mộ trên mạng, hàng năm hắn đều dẫn theo các tình nguyên viên đến Lạc Bình ở lại một thời gian.

Mấy hôm trước cũng vừa đến, nghe nói lần này sẽ ở lại khá lâu, khoảng nửa năm.

Từ Đồ khẽ mỉm cười: "À."

"Vị kia cũng là giáo viên tình nguyện, Tiểu Ba." Tần Liệt dừng lại một chút, xoay chuyển ánh mắt: "Hướng San, cô đã gặp qua."

Từ Đồ phản ứng chậm nửa nhịp: "Ờ."

Giới thiệu xong, anh dời ánh mắt sang chỗ khác, nói một câu đơn giản: "Cô ấy là Từ Đồ."

Mọi người nhìn mặt nhau, xem như đã quen biết. Tần Liệt không quản tới cô nữa, ngồi xuống chỗ của mình, tiếp tục nói chuyện với mấy người trẻ tuổi kia.

Từ Đồ đứng đứng một hồi, vô cùng buồn chán đưa tay khẩy khẩy mấy lọn tóc ngắn sau gáy, ném ánh mắt vào cái bục xi măng cao ở cách đó không xa. Mấy cô bé con đang đùa giỡn với nhau, thấy ánh mắt Từ Đồ nhìn mình liền lén lén lút lút quan sát lại, lúc ánh mắt đụng vào nhau, có đứa le lưỡi, có đứa rụt vai cười ngây ngô, rồi đồng loạt dời ánh mắt đi.

Cô cảm thấy buồn cười, hỏi Tần Liệt: "Mấy cô nhóc kia thì sao?"

Tần Liệt và những người kia đang thảo luận chi tiết việc sửa đường, đầu cũng không ngẩng lên, phớt lờ ném cô nàng sang một bên.

Từ Đồ hậm hực, chậm rãi thong thả bước qua đó: "Bé con, mấy nhóc đang làm gì vậy?"

Các cô bé liền ngừng động tác lại, nhưng không có ai lên tiếng trả lời, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Từ Đồ, ánh mắt trong trẻo ngây thơ đầy hiếu kỳ, không chứa đựng sự khôn ngoan sắc sảo như những đứa trẻ thành phố, nhưng vô cùng thật thà chất phác.

Từ Đồ thư thả cười cười.

"Sao lại không lễ phép vậy nè?"

Đằng sau có một giọng nói vang lên, Từ Đồ quay đầu lại, cô gái vừa nãy được giới thiệu là giáo viên tình nguyện Tiểu Ba đi tới, dịu dàng nói với mấy cô bé: "Mau chào chị nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!