Chương 50: (Vô Đề)

Gã cao lớn trói chặt Lưu Xuân Sơn lại, phối hợp với mấy gã kia nhét hắn vào cốp xe. Gã ta nghe Cao Sầm dặn dò thêm mấy câu rồi khởi động xe jeep, nghênh ngang rời đi.

Cao Sầm liếc nhìn ánh đèn hậu từ từ mất hút, hất cằm nói với Triển Cường: "Đem con nhỏ đó lên gác trói lại."

Bên hông nhà xưởng có một cầu thang xoắn ốc ngoài trời, được làm từ sắt và ván gỗ, kiểu dáng thô sơ, phía trên có một tấm ván dài bắc ngang làm lối đi thông qua đầu bên kia nhà xưởng. 

Triển Cường cắp cô bé con không ngừng khóc thút thít đi lên cầu thang, gã ta lạnh giọng quát mấy câu, đến khi cô bé im bặt không dám lên tiếng nữa mới trói vào lan can ngay lối rẽ lên lầu.

Gã rảo mấy bước phóng xuống đất, lia mắt nhìn lên trên, hai chân Tần Tử Duyệt bị treo lơ lửng giữa không trung, mũi chân phải duỗi căng hết mức mới có thể miễn cưỡng chạm vào tấm ván gỗ.

Triển Cường: "Cao tổng, con nhóc kia sẽ không bị dọa chứ?"

Cao Sầm lạnh lùng trừng gã, bên tai mơ hồ truyền tới tiếng khóc tắc nghẹn cố đè nén của cô bé, hắn ta chẳng quan tâm: "Đi kêu Dương Thông về đây, không cần canh chừng trong thị trấn nữa, có người muốn đi, nó cũng không ngăn được." Cao Sầm mở cửa xe, ánh mắt nhìn vào một điểm mơ hồ: "Xem ra chuyện này sẽ sớm kết thúc, xốc lại tinh thần đi."

Hắn khom người lên xe, dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt lại.

Đêm càng lúc càng nồng đậm, cánh rừng bao bọc phía ngoài sân không ngừng phát ra những tiếng lào xào kỳ quái rợn người. Ngoại trừ ánh đèn xe chiếu vào cánh cửa nhà xưởng, bốn bề đen kịt không thấy rõ năm ngón tay.

Triển Cường chắp tay sau lưng đi lòng vòng trước cửa, gã thấp gầy và Dương Thông ngồi trên đám máy móc hỏng hóc.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Dương Thông ngoác miệng ngáp dài, bỗng thấy cánh tay đau ngứa, gã ta "bốp" một phát, trong tay dính đầy máu con muỗi bị đập chết. Gã gãi sồn sột, vung chân đá gã thấp gầy: "Mẹ mày, lại ngủ nữa hả?"

Gã thấp gầy gục đầu: "Mày canh đi, mấy ngày nay tao ngủ không yên, để tao chợp mắt một lát." Gã ta đổi hướng tìm tư thế thoải mái, tiếp tục chống cằm nhắm mắt lại.

"Cao tổng bảo xốc lại tinh thần, tìm thuốc hút đi."

Gã thấp gầy trề môi: "Con nhỏ đó đã chạy trốn từ kiếp nào, làm gì có chuyện thằng kia dễ dàng giao người ra như vậy. Mấy người chúng ta ngồi đây, đúng là dư thừa."

"Cảnh giác một chút vẫn tốt."

Hai gã nói chuyện câu có câu không hồi lâu, một cơn gió mạnh thổi qua khiến đám lá cây ngoài kia càng khua vào nhau loạn xị, mấy con chim ăn đêm dáo dác kêu váng trời, từ đằng xa mơ hồ xuất hiện những tia sáng.

Triển Cường nghiêng đầu, chăm chú nhìn về hướng phát ra ánh sáng.

Chẳng mấy chốc, tiếng động cơ xe máy ngày càng đến gần.

Cao Sầm lập tức mở choàng mắt, ngồi im không nhúc nhích, hai con mắt cú vọ nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu.

Đèn xe máy rọi sáng cả khoảng sân, người đàn ông cao lớn vạm vỡ kia khom thấp người ngồi lùi phía yên sau, trong tiếng ồn ào gầm rú phát ra từ pô xe khi tăng tốc, phóng như bay vọt vào trong.

Triển Cường vội né sang một bên, té bổ nhào xuống đất.

Chiếc xe lao tới, vững vàng quét ngang sân đứng phắt lại, khói từ đuôi xe cuốn theo bụi đường cuồn cuộn hất lên.

Gã cao lớn lập tức phóng xuống, rút con dao nhọn sau lưng ra, cân nhắc một lúc, chuyển tới vị trí đối diện, chờ thời cơ hành động.

Triển Cường cũng đứng dậy, trong tiếng "brừm brừm" cao giọng hỏi: "Mày tới có một mình?"

Người vừa tới cất giọng trầm thấp: "Đúng."

Gã thấp gầy phun nước bọt, chĩa mũi dao vào anh: "Mày nghe không hiểu tiếng người hả? Tao bảo mày tìm con nhỏ kia, mày tới một mình làm con mẹ gì?"

"Không tìm được."

"Không tìm được thì mẹ nó quay về tìm tiếp."

Cao Sầm nheo mắt, bóng người trong kính chiếu hậu quá nhỏ, đối phương ngồi trên xe mô tô, cả người ẩn trong bóng tối, nhất thời không nhìn thấy rõ được tướng mạo.

Hắn ta quan sát một lúc, đẩy cửa xe đi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!