Từ Đồ giật mình, chậm rãi mở mắt ra.
Cô bò dậy khỏi người anh, ngồi bó gối bên cạnh: "Kỳ thật, trưa nay em định nói với anh, nhưng sau đó đã bị bọn chúng bắt đi."
Tần Liệt cũng nghiêng người ngồi dậy, bế cô đặt lên hai chân mình: "Bây giờ có chịu nói cho anh biết chưa?"
Từ Đồ không trả lời mà với tay tìm điện thoại, cô bật màn hình lên đưa tới trước mặt Tần Liệt: "Hồi chiều, lúc ra khỏi phòng học, em giấu nó trong cái tủ đứng kế bên bục giảng, lúc quay về nhà em đã chạy tới đó lấy lại." Ánh sáng yếu ớt của màn hình lóe lên, Từ Đồ mở album ảnh ra: "Để em cho anh xem mấy tấm ảnh này trước đã."
Tần Liệt bị ánh sáng mạnh bất ngờ chói vào nên nheo mắt lại, khi nhìn thấy rõ hình ảnh trên đó, hơi thở của anh đột nhiên ngưng trệ, không khỏi giơ tay chộp lấy điện thoại, lướt ngón tay tới trước mấy cái.
Ảnh chụp không rõ nét, có lẽ đã chụp trong góc ngắm thấp bên dưới. Đập vào mắt là ống thép và gậy gỗ, trên cao là không trung, còn có mấy nóc nhà, có lẽ là tầng thượng của một khu cao tầng nào đó.
Tấm ảnh thứ nhất bị mất hơn phân nửa, một gã đàn ông bóp cổ một người phụ nữ, một gã khác đang mò tìm thứ gì đó trên người cô ta.
Tấm thứ hai, gã đàn ông tát người phụ nữ té xuống đất.
Tấm thứ ba, gã đàn ông túm người phụ nữ lên, cánh tay chặn ngang cổ đối phương, lưng của người phụ nữ tì lên lan can, nửa người cô ta treo lơ lửng giữa không trung.
Tấm thứ tư, hai gã đàn ông bất ngờ quay phắt đầu lại, nhìn chòng chọc vào máy ảnh, ánh mắt lộ ra tia hung ác dữ tợn.
Tần Liệt dừng tay, nhìn cô: "Đây chính là mấy gã hôm nay đã đến đây sao."
"Dạ."
Anh tiếp tục lướt tới.
Tấm thứ năm, một gã đàn ông đứng yên, một gã nhìn về phía ống kính, nhưng trong bức ảnh đã không còn nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ kia.
Tấm thứ sáu hoàn toàn bị hỏng.
Anh lại lướt liên tiếp mấy cái, Từ Đồ nói: "Hết rồi ạ."
Tần Liệt nắm chặt điện thoại trên tay, trong lòng như có tảng đá đè xuống, không thể nói rõ tâm trạng lúc này.
Anh ôm chặt người phía trước: "Người kia là Hoàng Vi?"
"Dạ." Từ Đồ làm tổ trong ngực anh: "Để em kể cho anh nghe từ đầu, có một số việc đến tận hôm nay em mới hiểu rõ."
Từ Đồ thuật lại: "Chuyện xảy ra trước đó nửa tháng, Hoàng Vi cầm một số giấy tờ chứng nhận tài sản của gia đình em đến ngả bài với em, bảo em đừng ngăn cản cô ta và Từ Việt Hải qua lại với ngau. Vì thế em bí mật tung tin tức cô ta phẫu thuật thẩm mỹ lên mạng, tin này sau đó bị báo chí làm rùm beng lên." Cô nghĩ ngợi một lúc: "Chuyện xảy ra ngày hôm đó, kỳ thật do em đã theo dõi cô ta, muốn chụp lại hình ảnh cô ta qua lại với những người đàn ông khác để tiếp tục tung tin đồn."
"Vì vậy, em đã tận mắt chứng kiến vụ giết người này?"
"Dạ." Từ Đồ nói tiếp: "Em thấy cô ta và hai người đàn ông đi vào phòng, thầm nghĩ sẽ chộp được những thông tin khiến cô ta hết đường chối cãi, trong đầu còn tưởng tượng xì căng đan này sẽ bùng nổ dữ dội cỡ nào. Em dán người trên cửa nghe cả buổi trời, nhưng rốt cuộc không nghe thấy được gì. Lúc em hết kiên nhẫn tính bỏ đi, cánh cửa đó đột nhiên bật ra…"
Cánh cửa bất ngờ bật mở, Hoàng Vi lao từ bên trong ra, hai người va vào nhau, thái độ của cô ta hết sức kỳ lạ cứ hốt hoảng nói xin lỗi Từ Đồ, rồi loạng choạng kéo cô ra xa mấy bước, bất thình lình thì thầm vào tai cô hai câu.
Hoàng Vi nói những lời đó với tốc độ rất nhanh, đồng thời nhét vào tay Từ Đồ một cái chìa khóa.
Lúc ấy, Từ Đồ có phần sửng sốt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng mơ hồ nhận thấy không khí có gì đó rất bất thường. Trước khi hai người đàn ông kia đi ra, cô lập tức điềm nhiên như không xoay người rời đi.
Hoàng Vi thì vọt vào cầu thang lối thoát hiểm phòng cháy chữa cháy hướng ngược lại.
Cao Sầm và Triển Cường cũng lần lượt từ trong phòng chạy ra, bọn chúng nhìn nhau chốc lát rồi lia mắt về phía Từ Đồ biến mất. Có lẽ do không nghĩ trong vài giây ngắn ngủi hai người kịp trao đổi với nhau, cũng có thể do cảm thấy trước mắt tóm được Hoàng Vi là quan trọng nhất, nên lập tức bám theo cô ta lên sân thượng.
Sau đó, Từ Đồ dùng điện thoại của khách sạn báo cảnh sát, định đi về nhưng do dự hết lần này tới lần khác, rốt cuộc vẫn men theo lối bọn người kia vừa chạy qua, đi lên tầng trên cùng.
Tần Liệt hỏi: "Những tấm hình này cảnh sát đã xem rồi sao?"
"Đã xem rồi ạ." Thân thể hơi khó chịu, Từ Đồ đổi tư thế: "Hôm đó, suýt chút nữa em đã bị bọn chúng tóm được. Kỳ thật em sợ lắm, muốn mặc kệ, nhưng đấu tranh thật lâu, cuối cùng vẫn đi rửa ảnh ra. Em đứng nấn ná trước cửa đồn cảnh sát hết mấy ngày, lúc đó có rất nhiều người ra ra vào vào, nhưng chỉ có một người cảnh sát lớn tuổi để ý tới em, em liền quyết định giao ảnh chụp cho hắn…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!