Chương 48: (Vô Đề)

Bước chân Tần Liệt thoăn thoắt lao đi trong bóng đêm, anh băng qua trường tiểu học Lạc Bình, xuôi về hướng đông chạy thật nhanh tới hồ Lạc Bình.

Trước đây, những nơi anh đã từng đưa cô đi thật sự quá ít ỏi, ngoại trừ lần đó, anh không biết phải đi nơi nào tìm cô.

Anh cố gắng hình dung những gì cô sẽ suy nghĩ, Từ Đồ rất thông minh, nhất định biết trong thôn không an toàn, sẽ không ngây ngốc đợi quanh quẩn ở đó. Trái lại, hồ Lạc Bình là nơi có rất ít người lui tới, địa hình xung quanh gập ghềnh bí hiểm, nếu không phải là người trong thôn tuyệt đối sẽ không dễ gì tìm được. Anh nhớ lại, lần trước đã từng nói với cô, phía sau thác nước nhỏ có một hang động, khi còn nhỏ bọn anh thường đến bắt cá, sau khi bắt xong đều đem vào trong đó nhóm lửa nướng ăn.  

Vị trí của hang động càng khuất hơn, nằm nép mình sâu trong góc, phía trước được cây cối um tùm che phủ, là một nơi ẩn náu rất tốt.

Tần Liệt theo bản năng ngoái đầu nhìn ra sau, bước chân tăng tốc nhanh hơn, càng thêm chắc chắn Từ Đồ sẽ ở hồ Lạc Bình.

Đoạn đường này bình thường đi phải mất gần nửa tiếng, nhưng lúc này chưa đầy mười lăm phút anh đã đến nơi.

Đứng trên phiến đá cao nơi cuối rìa đường núi, Tần Liệt dõi mắt nhìn về phía mặt hồ xa xa, trăng treo nơi đầu non, rắc xuống tầng tầng ánh sáng bạc lấp lánh.

Dòng thác chảy xuôi đêm ngày không ngơi nghỉ, bên bờ vắng lặng không một bóng người.

Bốn bề hết mực yên tĩnh, hoàn toàn không có cảm giác nguy hiểm đang rình rập xung quanh.

Tần Liệt không vội vàng đi xuống, anh tựa người vào thân cây, rút một điếu thuốc ra quấn, ánh mắt sắc sảo tựa chim ưng lia một vòng tìm kiếm xung quanh, không bỏ qua bất kỳ góc tối nào.

Anh khum tay châm thuốc, đưa lên khóe miệng rít mạnh một hơi, bốn bề yên lặng, chỉ có tiếng lá cây xào xạc lay động và tiếng sơn ca kêu đêm.

Tần Liệt lại dõi mắt nhìn về phía góc khuất bên cạnh thác nước, anh đứng thẳng người lên, lần này dùng tốc độ rất nhanh, môi siết căng hút mấy hơi liên tiếp, rồi ném tàn thuốc xuống đất giẫm tắt, giơ cao cánh tay lấy đà phóng xuống.

Hai chân anh tiếp đất, vọng bên tai là tiếng đá sỏi cạ vào nhau lạo xạo dưới gót giày, giữa đêm khuya thanh vắng, càng trở nên trống trải thanh u.

Tần Liệt đi thẳng một đường dọc theo bờ hồ, rẽ qua vách đá nhô ra giữa lùm cây rậm rạp, rồi ngoái đầu nhìn ra sau, lúc này đường núi đã hoàn toàn bị che khuất ngoài tầm nhìn. Anh nhảy qua dòng suối cạn nhỏ hẹp, giẫm lên ánh trăng đi về phía bên cạnh thác nước.

Bên trong hang động rất ẩm ướt nhưng vô cùng rộng lớn, dưới chân cơ hồ không có con đường bằng phẳng, lối đi là những tảng đá to nhỏ nhô lên hõm xuống khắp nơi. Trong góc có những giọt nước men theo vách đá rơi xuống giã vào mặt đất vang lên những tiếng lỏn tỏn chậm rãi không ngừng.

Từ Đồ ôm đầu gối ngồi trong góc khuất bên cạnh cửa hang, im lặng đếm tiếng nước nhỏ xuống.

Ánh trăng không vào được nơi cô ngồi, những tia sáng bàng bạc hắt qua tán cây rọi xuống cửa hang, bên trong hang động đen kịt một màu đêm sâu thẳm, cơ hồ duỗi bàn tay trước mắt cũng không thể thấy rõ.

Cảm giác sợ hãi bao trùm khắp cơ thể lúc ban đầu dần dần qua đi, không biết ngồi đã bao lâu, cô nhè nhẹ hít thở, lặng lẽ chờ đợi.

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua dài như vô tận, Từ Đồ mở điện thoại di động lên liếc nhìn thật nhanh, ghi nhớ thời gian, rồi vội vàng tắt màn hình. Trước mắt lại lần nữa chìm vào bóng tối, cô nắm chặt điện thoại trong tay, cả khuôn mặt vùi vào đầu gối.

Bất tri bất giác, Từ Đồ mơ màng cho rằng mình đã chìm vào giấc ngủ, nhưng một khắc sau đó, đột nhiên bừng tỉnh.

Cô nhìn chằm chằm cửa hang không chớp mắt, cảm giác có tiếng bước chân đang từ từ tiến lại gần.

Từ Đồ nghe thấy nhịp đập của trái tim mình ngày càng lớn dần, dường như lập tức vọt ra khỏi cuống họng.

Cô vô thức nuốt xuống, mò tay dưới đất, cầm cây gậy đã lụm lúc chiều lên.

Đột nhiên, nhánh cây bên cửa hang đung đưa mấy cái, sau đó im bặt, qua mấy giây sau, có người đè ép cổ họng khẽ gọi: "Từ Đồ."

Cây gậy trên tay Từ Đồ "cộp" một tiếng rơi xuống đất, tiếng động hết sức rõ ràng.

Tất cả âm thanh bên ngoài đều im bặt, một giây tiếp theo, nhánh cây bên cửa hang bị người dạt sang hai bên, thanh âm của anh lớn hơn: "Từ Đồ."

Người đó cõng ánh trăng trên lưng, thân hình cao lớn cơ hồ che khuất hết cửa hang, khuôn mặt ẩn trong bóng đêm, nhưng hơi thở rối loạn của anh, âm điệu của anh khi gọi tên cô, chỉ vừa thốt chữ đầu tiên cô đã biết đó là giọng nói của anh, là anh.

Từ Đồ đứng bật dậy khỏi mặt đất, hấp tấp lao vào lòng anh, đầu cúi rủ, những tiếng nức nở nghẹn ngào cũng theo đó mà tuôn ra, không còn phải đè nén nữa.

Tần Liệt ôm trọn cô vào lòng, bàn tay phủ lên gáy cô áp thật chặt vào lồng ngực mình, cánh tay anh kẹp chặt, dùng tất cả sức lực như muốn nghiền nát cô.

Mất mà tìm lại được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!