Chương 37: (Vô Đề)

Tần Liệt bật đèn quay đầu nhìn, có điều ánh mắt anh chỉ vừa rời đi có mấy giây thôi mà Từ Đồ đã lèn kín người như con sâu chui rúc trong chăn.

Trên giường ụ thành một hòn núi nhỏ im lìm bất động, qua một hồi lâu sau, cái chăn mới khẽ nhúc nhích.

Anh nhặt khăn tắm dưới nền nhà lên quấn quanh hông.

Kéo chăn một cái, không được, Tần Liệt dụi ngón trỏ dưới mũi phì cười, đi vào nhà vệ sinh lấy khăn giấy: "Anh lau cho em nhé?"

"Hum." Cô từ chối, một âm mũi ba phải.

Tần Liệt lại kéo chăn ra, bên trong càng túm chặt hơn.

Anh ngồi xuống giường, ôm cả hòn núi đặt lên đùi mình, dỗ dành: "Bẩn rồi, để anh lau cho sạch nào."

Từ Đồ không hé miệng.

Tần Liệt đại khái tìm được vị trí mông của cô nàng, đánh yêu mấy cái, dọa dẫm: "Còn trốn nữa là anh không khách khí đâu đấy nhé."

Qua mấy giây sau, ụ núi nhỏ mới ngọ nguậy.

Anh kéo chăn xuống, tìm được đầu cô.

Từ Đồ nghiêng người cuộn tròn thành con tôm nhỏ, mái tóc còn vương chút ẩm ướt che khuất hết khuôn mặt. Cô bé con này không phải lúc nào cũng to gan mạnh miệng, khi anh thật sự buông thả phóng túng, khi hai người trải qua chuyện nam nữ rồi, cô mới biết thẹn thùng xấu hổ, mới biết bẽn lẽn trốn nấp.

Tim Tần Liệt mềm nhũn, kìm lòng không đặng cúi người hôn cô.

Lúc này, cả tấm chăn đã được kéo xuống, mùi vị nồng đậm vừa rồi anh xuất ra xộc vào khoang mũi. Tần Liệt không nhịn được liếc nhìn cô, soi vào mắt anh là hai cái đồng tử sáng long lanh như nước hồ thu của Từ Đồ, gò má ửng hồng, không biết do cuộn mình trong chăn bị ngộp, hay là dấu vết trước đó anh đã để lại.

Tần Liệt duỗi người cô ra, Từ Đồ ngọ nguậy không chịu, bị anh đánh nhẹ vào mu bàn tay, cô lập tức rụt về quẫn bách không biết để ở đâu.

Anh lau chất lỏng dính trên bụng dưới của cô, ánh mắt vừa di chuyển, đã nhìn thấy vùng lông nơi che giấu những bí ẩn kia cũng từng lọn từng lọn bết vào nhau.

Hai chân cô vắt chéo khép chặt lại, ngượng ngùng muốn kéo chăn lên che.

Tần Liệt chặn lại, nhanh tay lẹ mắt tách chân cô ra dùng khăn giấy lau nhẹ nhàng trên dưới, bỗng nhìn thấy nơi bắp đùi cô đỏ bừng một mảng.

Tim Tần Liệt quặn thắt, đau lòng và thương cô vô hạn: "Làm em sợ lắm phải không?"

Từ Đồ dụi mặt vào bụng anh, lắc đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn hết sức.

"Vậy có đau không?"

Qua một hồi, Từ Đồ lí nhí: "Có lúc đau."

"Đau mà còn có lúc sao?"

Từ Đồ hé một bên mắt, khẽ liếc anh.

Tần Liệt bật cười không trêu cô nữa, nghiêm túc hỏi: "Đau ở đâu nào?"

Từ Đồ giơ bắp chân lên chỉ chỉ cho anh xem, trên làn da vốn trắng nõn mịn màng, giờ khắp nơi đều là vết đỏ, còn có cả mấy dấu răng rất rõ.

"Anh là cún sao?" Cô lên án.

Tần Liệt im lặng phút chốc, ánh mắt sâu không lường được: "Không khống chế tốt." Anh nói tiếp: "Lần sau anh sẽ chú ý."

Nghe anh nói vậy, tim Từ Đồ lại bum bum nhảy loạn, bàn tay đang đặt phía sau nhẹ nhàng duỗi ra cào lên lưng anh.

Tần Liệt thẳng cột sống, bắt bàn tay nghịch ngợm của cô đưa lên miệng hôn: "Đi tắm nhé?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!