Chương 27: (Vô Đề)

Bước chân Tần Liệt vừa dài vừa nhanh, chẳng chút nghĩ ngợi, trực tiếp đi thẳng tới hồ Lạc Bình.

Đêm đó đi cùng Từ Đồ, tốc độ của cô chậm, loẹt quẹt mất hơn nửa giờ đồng hồ, hiện tại chưa đầy hai mươi phút anh đã đến nơi.

Băng qua lùm cây rậm rạp kia, tầm nhìn bỗng chốc mở rộng ra.

Ánh mắt Tần Liệt đảo một vòng tìm kiếm xung quanh, thấy cái bóng dáng màu vàng đang ngồi kề bên thác nước, cô ngồi trên một tảng đá bằng phẳng đưa lưng về phía anh, hai chân gập lại, đầu vùi giữa hai gối. Phía trước là bảng vẽ đang đặt trên giá đỡ, bên cạnh là một cái thùng nhỏ, có cả bút cọ và màu nước tùy ý bày ra trên đá.

Khoảng cách khá xa, thân hình cô cuộn tròn bé nhỏ, căn bản không nhìn rõ được, chỉ thấy cô ngồi bên hồ nước mênh mông, đến cái bóng cũng đuộm vẻ cô đơn, càng yếu ớt mong manh đến lạ. Ánh mắt Tần Liệt rất lâu không dời đi, cứ đăm đắm nhìn như vậy, hàm răng chuyển động mấy cái, mùi vị của múi cau trong miệng đã nhạt đi rất nhiều, anh nghiêng đầu, phun xuống rễ cây bên cạnh.

Tần Liệt sải chân đi về phía Từ Đồ, được mấy bước, tung mình nhảy từ trên phiến đá cao xuống, đá sỏi bị giẫm dưới chân, cạ vào nhau phát ra âm thanh lạo xạo.

Có người đến gần nhưng cô vẫn cúi đầu yên lặng không nhúc nhích, không biết là không muốn để ý hay căn bản không nghe thấy.

Tần Liệt dừng lại, duỗi bàn tay ra che trên đỉnh đầu cô.

Thân hình Đồ Đồ khẽ động, chậm rãi ngẩng đầu lên, tóc mai hai bên tai lòa xòa rơi xuống, có một số sợi nghịch ngợm len vào khóe miệng. Đôi mắt cô sáng ngời, hai gò má khô ráo, vì ngồi dưới ánh mặt trời nên phơn phớt đỏ.

Lúc này, Tần Liệt mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim lo lắng nằm yên xuống: "Nằm bò ở đây làm gì?"

Trong mắt Từ Đồ lóe lên tia ngạc nhiên mừng rỡ, cười toe: "Nghiền ngẫm á."

Tần Liệt cúi người, chống một tay xuống đất, ngồi xuống bên cạnh cô. 

Quang cảnh chiều tà năm sáu giờ, bóng nắng bắt đầu xế, thái dương đỏ thẫm lặn dần về núi tây, nhuộm chân trời thành một màu đỏ rực; mặt hồ phẳng lặng yên bình, phản chiếu cả rừng núi và bầu trời. Có cánh chuồn thả trôi trong gió rong ruổi bên hồ, nhẹ nhàng chấm đuôi lên mặt nước, tạo thành từng vòng sóng xao động rồi chầm chậm lan tỏa hòa mình vào dòng nước mênh mang.

Tần Liệt nhặt một hòn đá cuội nhẵn mịn cầm trong tay: "Nghiền ngẫm ra chưa?"

"Vừa có chút linh cảm đã bị anh cắt ngang mất rồi."

"Vậy là lỗi của tôi sao?"

Từ Đồ mím môi cười, véo véo cẳng chân ngứa ran tê dại, rồi duỗi thẳng ra đổi tư thế khác: "Sao anh lại tới đây?"

Tần Liệt không biết phải trả lời thế nào, thế là liếc nhìn cô một cái, ngậm miệng im re không nói gì.

Từ Đồ lại hỏi: "Sao anh biết em ở đây?"

"Hỏi Tần Xán."

Từ Đồ "à" một tiếng. Cô cầm cái cọ vuông lông mềm trong thùng dụng cụ nhúng vào cốc nước, rồi dựng men theo mép thùng để ráo hết phần nước thừa.

Giấy vẽ đã được bồi cố định trên bảng đặt ở trước mặt, Từ Đồ rủ mắt, đầu lưỡi vô thức cuộn tròn liếm khóe miệng đang bị tóc len vào, dừng lại một hồi lâu, rốt cuộc giơ tay lên, đưa cái cọ đã thấm nước đến sát bên bảng vẽ.

Từ trái sang phải, cô lần lượt quét cọ qua.

Giấy vẽ hút đủ nước, độ ẩm vừa đúng.

Từ Đồ chậm rãi hít một hơi thật sâu, tay run run đổi qua một cái cọ đầu tròn, chấm vào dung dịch bột màu xanh da trời đã hòa tan với nước, dừng lại một lúc, rồi lần nữa hạ xuống giấy vẽ. Đã nhiều năm cô không chạm vào những vật này, kỹ thuật có phần xa lạ, động tác cứng đờ, để vẽ được một tác phẩm đạt tiêu chuẩn quả thật là việc chẳng dễ dàng. Hôm nay, Từ Đồ cũng không nghĩ bắt tay vào là có thể trở lại ngay được như xưa, cô chỉ muốn bung thử màu, tìm lại chút cảm giác mà thôi.

Đầu cọ chấm vào, màu lam nhạt đáp xuống mềm mại loang ra, tan nhòe trên bề mặt giấy tạo cảm giác bông xốp mờ ảo; lại thả thêm mấy nét cọ, không theo bất kỳ quy luật nào, nhưng trước mắt dần hiện ra những đám mây lơ lửng trên bầu trời.

Đầu ngón tay Tần Liệt vo tròn viên đá cuội, thoáng dừng một lúc, rồi lại tiếp tục vo. Anh không lên tiếng quấy rầy, chỉ nghiêng đầu ngắm nhìn cô.

Từ Đồ đổi sang màu thứ hai, xanh dương trộn vàng hòa tan với nước, trên giấy vẽ dần hiện ra, trùng trùng điệp điệp, thẳm xanh ngăn ngắt của núi đồi xa xa.

Trong lòng cô thầm vui mừng, thì ra hết thảy không phải đã bế tắc, không thể vượt qua như trong tưởng tượng, kỳ thật cánh cửa luôn mở rộng trước mặt, chỉ là cô thiếu một phần dũng khí không dám bước tới mà thôi.

Từ Đồ cong veo khóe môi, nghiêng đầu nhìn Tần Liệt, ánh mắt hai người giao nhau thật sâu, những nét vẽ tiếp theo càng lưu loát trôi chảy hơn, hình ảnh màu sắc dần hiện lên đầy phong phú sống động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!