Đêm nay, Từ Đồ nằm mơ, trong mơ lúc là Hoàng Vi, lúc là khuôn mặt đẫm máu của mẹ nhìn cô mỉm cười, cảnh trong mơ lại thay đổi, có một người đàn ông rượt theo cô gào to giết giết…
Sau khi giật mình tỉnh dậy, đầu tóc túa đầy mồ hôi.
Từ Đồ lấy điện thoại ra xem, mới hơn mười giờ, ngủ còn chưa được nửa tiếng, cô đứng dậy đi nhà vệ sinh, vừa bước ra ngoài đúng lúc nhìn thấy Tần Tử Duyệt.
Nhà bếp vẫn còn đang sáng đèn, cánh cửa chỉ khép hờ, có chút tia sáng lờ mờ yếu ớt xuyên ra ngoài.
Tần Tử Duyệt áp sát tai vào cửa, không biết đang lén la lén lút làm gì.
Từ Đồ khẽ khàng bước qua, túm lấy bím tóc nhỏ của cô bé: "Buổi tối ăn chưa no, tính trộm bánh bao hả?"
Tần Tử Duyệt chầm chậm xoay người lại, đôi mắt vốn sáng rỡ đó long lanh những giọt nước mắt, Từ Đồ sửng sốt, giọng nói ở bên trong cũng mơ hồ truyền ra.
"Trái tim của chị quả thật quá tàn nhẫn độc ác, đến tình cảm của trẻ con cũng lợi dụng! Bây giờ xem ra, thật may mắn khi anh trai tôi không hồi tâm chuyển ý."
Từ Đồ mím chặt môi, là giọng nói của Tần Xán.
Ngay sau đó, bên trong lại có người tiếp lời: "Những lời này thật vô nghĩa, hơn nữa nói gì mà lợi dụng với không lợi dụng, con bé đó thiếu tình thương của mẹ, mà vừa vặn tôi có thể cho, như vậy tính ra, nó đã nhận được khá nhiều đấy chứ."
Phòng bếp nhất thời rơi vào im lặng, Từ Đồ kề sát người sau lưng Tần Tử Duyệt, cúi đầu nhìn cô bé một cái.
Tần Xán hỏi: "Chị thật sự không có chút tình cảm nào với Duyệt Duyệt sao?"
Cách một lúc sau, Hướng San nói: "Cũng chẳng phải con ruột của tôi, đúng không."
"Trước giờ chị đối xử tốt với con bé, tất cả chỉ vì muốn tiếp cận anh trai tôi sao?"
Hướng San cầm ly nước lên, thong dong lắc qua lắc lại, dừng mấy giây, bắt đầu chậm rãi mở miệng…
Cơ thể nhỏ bé phía trước không ngừng đổ ra sau, chẳng có bao nhiêu sức nặng, tựa hết lên người Từ Đồ, nơi chống đỡ và chỗ dựa duy nhất của con bé lúc này.
Lồng ngực Từ Đồ như tắc nghẹn, cô vội vàng bịt tai Tần Tử Duyệt lại không để cho cô bé nghe thấy câu trả lời, rồi dắt về phòng mình. Hai tay Từ Đồ che kín vành tai Tần Tử Duyệt, ngón tay cái chạm vào đôi gò má nhỏ gầy, ẩm ướt lạnh ngắt.
Đêm đó, Tần Tử Duyệt và Từ Đồ chen chúc nhau ngủ trên giường của Từ Đồ, sáng hôm sau lúc thức dậy, hai mắt cô bé sưng đỏ, mũi bị nghẹt, nhưng tinh thần không có gì khác lạ.
Dù sao vẫn còn là trẻ con, ngủ một giấc, có lẽ sẽ quên hết những chuyện không vui.
Thế nên, cô bé không nhắc tới, Từ Đồ cũng không dám hỏi, chuyện này liền âm thầm trôi qua.
Mấy hôm sau, Từ Việt Hải đưa đám dụng cụ bảng vẽ bút màu tới, sớm tinh mơ Từ Đồ đã thức dậy, sửa soạn đi ra Phàn Vũ nhận đồ.
Tần Liệt bảo A Phu lái chiếc xe ba bánh lần trước đưa cô đi, động tác của hai người đều nhanh nhẹn nên lúc ra tới nơi vẫn còn sớm hơn thời gian đã hẹn.
Xe ba bánh không vào được bên trong Phàn Vũ, hai người cho xe đậu bên lề đường cái phía ngoài thị trấn. Nơi này đường xá nhỏ hẹp, tất cả xe cộ đi qua đều phải giảm tốc chạy chậm lại, nhưng bánh xe vẫn cuộn tung hoàng thổ đầy trời, nhìn đâu cũng thấy đất đỏ bazan, khói bụi tranh nhau sập vào mũi.
Từ Đồ bắt chéo chân ngồi trong thùng xe, nghiêng đầu nhìn con đường phía trước, chờ mãi mà chẳng thấy chiếc xe nào dừng lại. A Phu ngậm điếu thuốc ngồi trên tảng đá, hai người tán gẫu dăm ba câu, đợi trái đợi phải một hồi, kiên nhẫn của Từ Đồ sắp hết sạch, mới nhìn thấy ở đằng xa có một chiếc xe jeep rù rì bò tới.
Đôi mắt tinh anh của Từ Đồ nhìn thấy biển số xe, biết màu vẽ của mình đã tới, liền thuận miệng gọi A Phu một tiếng, sau đó lập tức nhảy xuống xe.
Chiếc xe jeep bò sát đến trước mặt mới bất ngờ thắng kịt một cái đứng phắt lại, bụi đỏ dưới bánh xe cũng thay nhau bốc lên mịt mù.
Từ Đồ phẩy phẩy tay gạt bụi, gõ lên cửa kính hai cái xem như chào hỏi.
Trên xe có một người bước xuống, dáng cao gầy, ăn mặc bảnh bao, kiểu người sống an nhàn sung sướng, thiếu cái gồ ghề mạnh mẽ nam tính nhưng nổi trội ở sức sống tuổi trẻ, tướng mạo ngay ngắn đường hoàng.
"Sao anh lại tới đây?" Vẻ mặt Từ Đồ chẳng vui chẳng buồn.
Đậu Dĩ đứng đó sửng sốt cả buổi trời, không khỏi đảo tới đảo lui quan sát cô mấy lượt, trong mắt hiện lên sự trầm trồ kinh ngạc không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn kia tinh xảo chẳng khác gì tượng khắc, làn da mịn như ngọc đã giũa mài, chưa thấm phấn son, mái tóc chớm dài đã có thể buộc lên, những sợi tóc măng lòa xòa rơi xuống hai bên gáy, theo mồ hôi dán sát vào da thịt trắng ngần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!