Chương 14: (Vô Đề)

Trường tiểu học không nằm trên lối đi về của mặt trời, cửa sổ ngoảnh về phía bắc, cả ngày không nhận được ánh sáng trực tiếp, chỉ có ánh nắng từ ngoài sân hắt vào. Rèm cửa sổ được may từ vải áo mưa còn sót lại đen màu sơn dầu bóng loáng, khiến cho cả căn phòng mờ mờ ảo ảo như hoàng hôn đổ bóng, không khí cũng có phần ngột ngạt không thông thoáng như bên ngoài.

Phòng học không bật đèn, cửa sổ, cửa ra vào khép rèm đóng chặt, cả không gian nhỏ hẹp bị bao trùm bởi một bầu không khí âm u ảm đạm. Bên dưới là hơn nửa đám nhóc không ra ngoài sân chơi, lúc này đây đến thở mạnh cũng không dám, ngồi cứng ngắc trên ghế không chút cựa quậy, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm cái người đang đứng trên bục giảng.

Đột nhiên, Từ Đồ đập mạnh tay lên bàn, đè nén giọng nói như đang bị bóp nghẹt cổ họng, thều thào đứt quãng đầy âm khí: "Bà lão nói, "vết thương này… do chính ngươi cắt đây.. ây..y."

"

Chỉ nghe thấy bên dưới hàng loạt tiếng hít vào thật mạnh, rồi dường như tắc nghẹn không dám thở ra; có mấy cô bé con nhát gan đưa tay bịt kín hai tai lại, vẻ mặt rối rắm vừa muốn nghe tiếp lại sợ hãi không dám buông tay ra. Mấy đứa con trai lại cảm thấy quá đã, hò hét um sùm bảo cô kể tiếp truyện khác.

Từ Đồ khoát khoát tay: "Ngủ đi, ngủ đi, bây giờ là lúc ngủ trưa."

Mấy đứa con trai ỉ oi năn nỉ: "Cô ơi, kể tiếp một truyện nữa đi cô, một truyện cuối cùng thôi!"

Cô nàng Từ Đồ nghe thấy cách gọi này lại bắt đầu lâng lâng hưng phấn, rầy rà đồng ý, từ dáng vẻ đến thần thái giống hệt như đang tường thuật lại một câu chuyện có thật.

Cô nói: "Vậy thì kể… "Bóng cô gái bơi trong đêm."

"

Vừa nghe thấy cái tên khiến cho người ta sởn hết gai óc này, bên dưới lập tức ngậm chặt miệng im thin thít, mở to mắt chờ đợi.

Từ Đồ dụi dụi chóp mũi, trong bụng nhủ thầm trẻ con vùng núi lá gan thiệt lớn mà. Cô đè thấp cổ họng, lúc cất lời, âm điệu đã nén xuống đến mức thấp nhất, cả căn phòng lập tức chìm vào bầu không khí lờ mờ u tối.

"Đây là một câu chuyện có thật," nói tới đó liền dừng lại, cố làm ra vẻ huyền bí dường như cả người đang run rẩy, chầm chậm nói tiếp: "Ở ngoại ô thành phố Hồng Dương có một cái hồ nước mùa xuân, xung quanh vùng hầu như không có người sinh sống, vô cùng hoang vu hẻo lánh, chỉ có những lùm cây dại mọc rậm rạp đầy những hình thù kỳ quái đáng sợ, kéo dài từ bờ hồ đến con đường quốc lộ đi thông vào nội thành.

Vào một ngày tháng bảy nọ, có hai người đàn ông tên Tiểu A và Tiểu B đi ngang qua hồ, trùng hợp hôm đó trên trời không có trăng, mặt hồ tĩnh lặng đen ngòm sâu không thấy đáy. Đột nhiên, bọn họ nghe thấy như có tiếng ai đó đang gọi mình, xoay đầu lại thì bất ngờ nhìn thấy một cô gái tóc dài đang bơi lượn trong hồ, mái tóc dài đen như mực trôi phiêu dật trên mặt nước, mềm mại và tuyệt đẹp như tầng tầng tảo biển."

"Tiểu A nhìn đến mê mẩn, thấy người con gái tóc dài kia bơi càng lúc càng xa, hướng thẳng vào giữa lòng hồ. Tiểu A nóng lòng gọi to một tiếng, cô gái kia nghe thấy, đột nhiên bất động, chỉ có duy nhất cái đầu lộ ra ngoài, mái tóc dài bềnh bồng lan tỏa theo từng gợn sóng nước." Từ Đồ dừng lại, nhìn xuống dưới thấy có mấy đứa nhóc há hốc miệng không nuốt được nước miếng, không khí trong phòng học thâm u như không còn hơi thở, ánh sáng nhợt nhạt, trước mặt là cái bàn cũ kỹ và góc tường móc meo, rèm cửa sổ thảng hoặc bị gió thổi lên như có bàn tay vô hình chợt ẩn chợt hiện khẽ vén ra. Cô cắn cắn ngón tay cái, dường như bị lạc vào không khí lờ nhờ ẩn dật của cõi âm do chính mình tạo ra, bất giác cảm thấy lông măng sau ót dựng đứng lên, như có người đang thổi khí lạnh vào tai mình.  

Từ Đồ theo bản năng đưa tay sờ sờ gáy, có đứa nhóc rụt rè hỏi: "Cô ơi, sau đó thế nào?"

"Sau đó…" Cô kể tiếp: "Sau đó, cô gái tóc dài từ từ quay đầu lại, nhếch môi cười với Tiểu A, nụ cười đó vô cùng quỷ dị đáng sợ. Sau khi trở về, Tiểu A như người bị tẩu hỏa nhập ma, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó."

Bên cửa sổ có người đi ngang qua, khẽ khựng lại, rồi đứng bất động ở đó.

Từ Đồ tiếp tục kể: "Một ngày nọ, vào lúc nửa đêm, Tiểu A không ngủ được, một mình chạy đến cái hồ nước mùa xuân ở ngoại ô thành phố Hồng Dương, hắn lại nhìn thấy cô gái kia đang bơi lượn trong hồ, chỉ có cái đầu lộ ra ngoài, mái tóc đen dập dờn tản khắp nơi. Lần này, cô ta ở sát ngay bên bờ hồ, nhưng xung quanh tối đen như mực, hắn không nhìn thấy được dáng vẻ bên ngoài của cô ta, chỉ thấy hàm răng trắng toát, hai hốc mắt tối bưng sâu hun hút nhìn hắn.

Bị sự tò mò thúc giục, Tiểu A ngồi xổm xuống định bụng nói chuyện mấy câu, nhưng càng lúc càng cảm thấy kỳ quái, thay vì nói cô ta đang bơi, chi bằng nói đang dập dềnh trôi nổi trên mặt nước, vì cánh tay và thân thể chưa bao giờ lộ ra…"

Câu chuyện đang lên đến đỉnh điểm, Từ Đồ kể một hồi, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, cô ưỡn thẳng thắt lưng lên, đột nhiên đẩy nhanh tốc độ nói dồn dập: "Nào ngờ, cô gái kia bất thình lình ngẩng đầu lên, mỉm cười lao về phía hắn, Tiểu A lập tức đưa tay ra đón lấy, lúc định thần nhìn lại, thứ vừa nhào vào lòng hắn, chỉ là cái đầu tóc tai bê bết rũ rượi toát ra mùi tanh hôi của một cô gái đã chết lâu ngày…"

Đang từ từ giảm tốc độ lại, giọng nói nhỏ dần, đột nhiên cánh cửa không hề có dấu hiệu báo trước bất ngờ bị người nào đó đẩy vào, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

"A…a…a…" Từ Đồ thét chói tai, tinh thần đang tập trung căng thẳng cao độ, hệt như chim sợ cành cong nhảy loạn lên.

Đám nhóc cũng bị hù dọa đến kinh hồn bạt vía, đồng loạt "A…a…a…" hét váng trời.

Trong nhất thời, cường độ âm thanh trong phòng đã đạt đến mức đề xi ben cực đại, tiếng la hét kinh hãi liên tục vang lên không ngừng.

Tần Liệt giữ tay nắm cửa, khuôn mặt lộ ra vẻ kỳ dị, anh đứng yên ở đó không nói lời nào, chờ cho đến khi cái đám nháo nhào kia la hét xong.

Hai chân Từ Đồ giẫm trên bục, vỗ ngực càm ràm: "Sao anh vào mà không lên tiếng?"

"Trách tôi không gõ cửa trước sao."

Cô nàng lẩm bẩm: "Cái đó phải tự có ý thức chứ."

Nét mặt Tần Liệt đen thui lạnh lùng: "Cô xuống đây." Sau đó nhìn quét qua một vòng mấy cái đầu đang ngồi im thin thít, ánh mắt dừng lại ngay lớp trưởng: "Kéo rèm cửa sổ ra."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!