Chương 13: (Vô Đề)

Người quán xuyến việc bếp núc trong trường tiểu học là một bác gái đã lớn tuổi, thân thế bà rất đáng thương. Năm xưa, con trai ra thành phố làm việc kiếm tiền không may gặp phải tai nạn bất trắc. Sau đó, con dâu không chịu được cảnh cô đơn, đã bỏ nhà đi với một người đàn ông khác ở thôn bên cạnh, để lại cho bà đứa cháu gái nhỏ. Bà ngậm đắng nuốt cay nuôi cô bé khôn lớn, cô bé kia đến tuổi trưởng thành liền rời khỏi Lạc Bình; để lại bà một mình, chờ đợi mỏi mòn ngày qua ngày, đến giờ cũng chưa một lần quay trở lại.

Điều kiện trong thôn cũng chẳng dư dả gì, mỗi tháng Tần Liệt gửi cho bà ba trăm đồng, miễn cưỡng chống đỡ qua ngày, cũng chỉ đủ để nuôi sống bản thân. Cạnh trường học có một gian nhà đơn sơ được đắp từ bùn đất, là chỗ dùng để nấu cơm thường ngày, bà chuyển luôn qua đó ở, buổi tối cũng ngủ luôn lại.

Kỳ thật, nơi này không cần Từ Đồ phụ giúp, tổng cộng cũng chỉ khoảng ba bốn chục đứa nhỏ, mỗi ngày ăn một bữa cơm, thêm chút nước cháo hoặc bát chè giải nhiệt, việc nấu nướng rất đơn giản. Nhưng bác gái rất thích Từ Đồ, tuy cô có đôi chút nổi loạn nghịch ngợm, nhưng cũng không phải là một đứa nhỏ hết thuốc chữa, lúc nào cũng hoạt bát đáng yêu, hơn nữa nếu tính ra, tuổi của cô cũng xấp xỉ đứa cháu gái kia của bà.

Mấy ngày nay bà nấu cơm, Từ Đồ ở bên cạnh đưa chén, đưa bát; có người nói chuyện, cũng không còn cảm thấy cô đơn như trước.

Bà gọi cô mấy tiếng, Từ Đồ đang mải ló đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không có phản ứng.

Bà lắc đầu, tự mình cầm thau bắp cải ở phía sau trút vào một cái nồi lớn để xào, đảo qua đảo lại mấy cái, rồi cũng theo ánh mắt của cô nhìn ra ngoài: "Bé con, đang nhìn gì vậy hả?"

Từ Đồ nghiêng người sang một bên nhường chỗ cho bà: "Người kia lại tới nữa rồi ạ."

Bên cạnh bục kéo cờ có một người đàn ông đang ngồi xổm dưới đất, trời đã bắt đầu sang hè, nhưng trên người anh ta vẫn còn mặc chiếc áo độn bông rách rưới, tóc tai bờm xờm rối bù như chuồng gà, râu ria rậm rạp sắp che khuất hết cả khuôn mặt.

Từ Đồ đã tới gian bếp này được bảy tám ngày, cơ hồ ngày nào cũng nhìn thấy anh ta ngồi phơi nắng.

Bà bác "à" một tiếng: "Lưu Xuân Sơn sao, tuy đầu óc cậu ta không tốt, nhưng con đừng sợ, cậu ta không có làm hại ai hết."

Từ Đồ nhớ lại cảnh tượng hôm đầu tiên vừa đến Lạc Bình, cô ngồi trên rễ cây cổ thụ hút thuốc, bị hắn túm chặt từ phía sau, đêm hôm khuya khoắt khiến cô bị dọa mất hết hồn vía.

"Anh ta không có người nhà sao bà?"

Bắp cải suýt tí nữa đã bị cháy khét, bà bác vội chạy vào lấy cái xẻng đảo qua đảo lại mấy lượt, lẩm bẩm hú hồn một hồi mới chậm rãi nói: "Hắn có nơi nào là người của Lạc Bình, là người ở bên ngoài vào. Nhẩm ra, có lẽ cũng đã năm sáu năm. "

"Lúc mới tới đầu óc đã có vấn đề rồi ạ?"

Bà bác nói: "Không đâu. Thời điểm cậu ta mới tới nơi này, ăn mặc rất danh giá, mặc âu phục còn đeo cả cà vạt, có điều tính cách rất kỳ lạ, như thể rất sợ gặp người, sống ở chân núi phía sau, suốt ngày trốn mình trong nhà không thấy ra ngoài…" Bà bác thả chút muối vào nồi, lại tiếp tục đảo: "Sau này không biết làm thế nào lại phát điên, cả ngày cứ lẩm bẩm "độc chết người."

"

Từ Đồ gật gù, nghe xong câu chuyện mới mẻ này, cô rụt đầu vào, bưng thau khoai tây đã cắt lát đưa qua: "Phải thả khoai tây vào chứ ạ?"

"Đúng đúng, xem trí nhớ của bà này."

Hai người bị chuyện chiên xào làm gián đoạn, liền quên mất chuyện vừa nói, lại qua thêm mười phút đồng hồ, tiếng chuông tan học vang lên, đúng lúc canh cà chua trứng bên này cũng vừa tắt bếp.

Chưa tới mấy giây sau, tiếng ồn ào náo nhiệt như bầy ong vỡ tổ tuôn ra, bọn trẻ tranh nhau chạy tới, trên tay cầm cái thìa và cái bát nhôm nhỏ, đứng xếp ngay ngắn thành một hàng dài phía ngoài cửa sổ.

Mỗi đứa được một muôi cơm và một thìa thức ăn, lấy xong mang trở về phòng học ngồi ăn, ăn xong lại đến lấy canh uống, mỗi ngày đều như thế.

Tiểu Ba cũng đến phụ giúp một tay, cô ấy rửa sạch bụi phấn, vẫy tay mấy cái cho ráo nước, định lấy cái muôi cơm Từ Đồ đang cầm.

Từ Đồ cũng đã quá quen thuộc với tình huống này, liền tránh sang một bên, múc cơm vào bát đưa ra cho đứa nhỏ bên ngoài: "Chị vừa mới dạy xong, nghỉ ngơi một lát đi cho khỏe."

"Không có gì đâu, không mệt."

Từ Đồ tình cờ ngẩng đầu lên, vừa vặn trông thấy Hướng San đang đi ngang qua phía ngoài cửa sổ. Hôm nay, cô ta mặc chiếc váy đỏ tươi, ngực rất đầy, eo thon lưng nhỏ, mông nhún nhảy trong làn váy, đường cong như ẩn như hiện. Dưới chân là một đôi giày da miệng nông, gót giày không quá cao, nhưng vóc dáng vẫn cao và thẳng tắp như cũ.

Không thể không thừa nhận, dáng người của Hướng San khá tốt.

Từ Đồ nhất thời phân tâm, không khỏi liên tưởng đến Tần Liệt, im lìm vẽ ra khái niệm gu sở thích của anh.

Bà bác gõ lên tay cô: "Con, đứa nhỏ này đang nghĩ gì hả, xới cơm kìa!"

Từ Đồ chớp chớp mắt: "Dạ." Cô lấy cái thau đựng cơm đưa cho bà bác, rồi hỏi Tiểu Ba: "Buổi trưa, chị không về sao?"

Cô ấy trả lời "ừ".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!