Chương 11: (Vô Đề)

Cuối phố có tiệm "mì sợi Lan Châu" gia đình, ông chủ là người dân tộc Hồi, nhiều năm trước đã đưa mẹ và vợ con đến buôn bán rồi sinh sống luôn ở thị trấn nhỏ này.

Thời điểm nhá nhem tối, không khí trong quán vô cùng ồn ào náo nhiệt, không gian khá chật hẹp, đông nghịt từ trong ra ngoài là đủ dạng thực khách đến ăn mì. Từ Đồ đứng ở cửa hồi lâu, thấy có người quẹt quẹt miệng chuẩn bị đứng dậy, hai mắt cô sáng ngời, hướng ra phía ngoài phất tay một cái, sau đó nhanh chóng nhấc chân qua ngồi xuống trước.

Tần Liệt bước xuống xe, khóa lại rồi đi vào, anh khẽ cau mày, vẻ mặt không còn chút kiên nhẫn nào.

Lúc này, mặt trời đã lặn về gần chân núi, trong tiệm đã mở đèn từ sớm nhưng vẫn rất u ám. Tần Liệt đi tới ngồi xuống phía đối diện cô, mặt lạnh đơ không nói câu nào.

Từ Đồ gọi một tiếng "ông chủ" rồi quay đầu hỏi Tần Liệt: "Tôi có thể gọi thêm một phần thịt bò không?"

"Có đủ tiền thì cứ gọi."

Cô nàng liền đáp lại: "Không phải còn dư hai chục đồng sao."

"Cô cảm thấy còn dư lại rất nhiều?"

Từ Đồ không thèm để ý tới mấy lời chế giễu của anh, rút từ bên cạnh ra đôi đũa dùng một lần, tách ra, vô cùng nhàm chán chà xát hai chiếc vào nhau: "Cái nơi rách nát này, không đến mức hai bát mì thịt bò hét với giá trên trời chứ."

Tần Liệt nghiêng người hướng ra ngoài, chống khuỷu tay lên mặt bàn, thản nhiên nói: "Cái nơi rách nát này là nơi cô sẽ ở lại đó."

Từ Đồ xem thường hừ một tiếng: "Cái nơi gì vắng tới mức một bãi phân chim cũng không thấy, cái gì cũng không có, anh làm như tôi muốn tới đây lắm vậy, nếu không phải vì Hoàng Vi…" Cô nói giữa chừng, đột nhiên khựng lại, ngậm chặt miệng.

Tần Liệt quay đầu nhìn cô, nhíu mày hỏi: "Nếu không cái gì?"

"Không có gì." Cô đột nhiên cảm thấy buồn bực trong lòng, dừng lại một lúc rồi nhướng chân mày nhìn anh: "Không phải chỉ nợ anh ba trăm đồng sao! Cần gì tức giận cau có cho mũi không còn là mũi, mắt không còn là mắt như vậy chứ? Về tới nhà tôi sẽ trả lại cho anh, một xu cũng không thiếu."

Tần Liệt cười nhạt một tiếng, không thèm để ý tới cô.

Hai người ngồi đối mặt nhau một lúc, mì được bê ra, cả hai im lặng cầm đũa lên ăn, không ai nói câu nào.

Mặc dù mùi vị không thể nào so sánh được với sơn hào hải vị, nhưng kể từ lúc đến đây, trong bụng hầu như chỉ có chút váng mỡ, một bát mì thịt bò thế này quả là rất đã ghiền.

Từ Đồ ăn một mạch hơn nửa bát, trên chóp mũi tứa ra những giọt mồ hôi óng ánh, cô rút một miếng khăn giấy xì mũi, tranh thủ ngẩng đầu lên nhìn đối phương.

Tốc độ của Tần Liệt rất nhanh, bát mì kia đã sắp thấy đáy, nhưng không giống như người đang ông thô kệch đang ngốn nga ngốn nghiến ăn như hổ đói bên cạnh, cũng không chậm rãi ung dung như giới đàn ông tinh anh trong thành phố. Động tác gắp mì của anh vô cùng gọn gàng dứt khoát, không tạo ra bất kỳ âm thanh khó nghe nào, ánh mắt hơi rủ xuống, khi nhai, huyệt thái dương và các cơ trên mặt mơ hồ chuyển động, lúc nuốt xuống, cái hầu kết càng trượt lên trượt xuống rõ ràng hơn.

Từ Đồ làm như không có việc gì, điềm nhiên dời mắt đi, lần nữa cầm đũa lên: "Này!"

Tần Liệt ăn xong, men theo miệng bát húp một ngụm nước lèo.

Cô liếm liếm môi: "Gọi anh đó."

Thấy anh vẫn không thèm để ý tới mình, Từ Đồ nhón mũi chân đá vào giày anh: "Này!"

"Nói đi."

"…" Cô chọc chọc mấy sợi mì, ngập ngừng hồi lâu mới mở miệng: "Hôm đó anh nói… có thể đi đến trường học phụ giúp, còn tính không?"

Tần Liệt lấy khăn giấy lau miệng, rủ mắt hỏi: "Nghĩ kỹ chưa?"

"Nói cho cùng, tôi không thể nào đi sửa đường được." Cô nhoẻn miệng cười toe, kề sát người vào cạnh bàn hướng về phía anh: "Có trả thù lao không?"

"Không có."

"Từ Đồ: "…"

"Đừng có mơ tưởng đến mấy thứ xa vời đó, căn tin không thiếu người, cho cô đến đó là vì thấy cô suốt ngày chỉ chơi bời lêu lổng, tăng thêm một việc chi bằng bớt đi chút phiền phức… Còn muốn trả tiền sao?" Tần Liệt hừ một tiếng, khẽ hất cằm bảo cô mau ăn cho xong: "Ăn nhanh lên."

Từ Đồ hậm hực: "Anh đừng có xem thường người khác."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!