Chương 8: (Vô Đề)

Ta hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hồi lâu bỗng vẫy tay một cái, một chiếc trâm phượng bằng vàng từ trên bàn trang điểm bay tới tay ta.

Đây là thứ Giang Cảnh Hoài đích thân làm riêng, để cưới ta.

Ta vật quy nguyên chủ, hung hăng ghim thẳng nó vào vết thương trước n.g.ự. c của hắn.

"Không có tim thì lấy cái này thay đi."

Ta xoay xoay trâm, nhìn m.á. u trào ra như suối, lòng hận mới vơi đi đôi chút.

"Dù sao ngươi có hay không có tim… cũng chẳng khác gì."

Vậy là, vết thương kia mỗi ngày sẽ rách toạc, rỉ m.á. u không ngừng, chẳng thể nào lành lại.

Giang Cảnh Hoài sẽ yếu đi suốt ba ngày, nhưng ta không muốn hắn c.h.ế. t quá dễ dàng, bnên liền túm cổ hắn đẩy xuống giường, ép sát vào đệm.

Vịt Bay Lạc Bầy

"Hãy nhớ lấy — kẻ hành hạ ngươi, chính là A Ân, cũng là Giang Trĩ Ngư."

Ta cúi xuống, kề sát môi hắn, chỉ cách một sợi tơ tằm.

Giang Cảnh Hoài khẽ hé môi…

Ta liền ghì chặt cây trâm vàng, đ.â. m sâu thêm vào huyết nhục của hắn, thấy hắn khẽ rên một tiếng, ta bật cười châm chọc:

"Ra nông nỗi này rồi mà còn muốn hôn ta. Giang Cảnh Hoài, ngươi còn biết xấu hổ không?"

Nhìn vết thương nơi khóe môi hắn do ta cắn rách lại bắt đầu rỉ máu, ta liền phì cười thành tiếng.

Giang Cảnh Hoài nhìn ta một lúc, đột nhiên ngồi dậy, nghiến răng cắn mạnh lên môi ta, tay giữ chặt eo ta, ép sát vào lòng.

Đến mức chiếc trâm phượng kia bị đẩy sâu hơn nữa vào thịt.

Hắn thật sự quá tàn nhẫn, thà m.á. u thịt be bét, thương tích đầy mình, cũng không chịu buông tha con mồi vừa lọt vào tay.

Một trận động phòng hoa chúc, hai kẻ chúng ta đều đầy thương tích.

Đến cuối cùng, là Giang Cảnh Hoài ngã xuống trước. Hắn mặt trắng bệch, mắt khép hờ, nhưng tay thì vẫn nắm chặt lấy váy ta, không chịu buông.

Ta ngã khỏi giường, lau m.á. u nơi khóe môi, định bò đi, nhưng lại bị hắn kéo giữ lại.

Ta quay đầu, nghiến răng nói:

"Giang Cảnh Hoài, đừng ép ta bẻ gãy từng đốt xương ngón tay của ngươi."

Hắn không động đậy, giống như đã chết.

Ta không cam lòng, giật mạnh sợi xích, chỉ thấy đầu hắn khẽ nghiêng đi một chút, nhưng vẫn không mở mắt.

Căn phòng lặng ngắt như tờ.

Máu từ cánh tay hắn rỉ xuống cổ tay, nhỏ xuống từng giọt trên nền váy đỏ của ta, nhuộm thêm một tầng diễm lệ nữa…

Ta chầm chậm tiến lại gần, đưa tay thăm mạch hắn.

Bỗng nhiên, Giang Cảnh Hoài mở mắt, nắm lấy tay ta kéo xuống giường, lật người một cái, lôi ta vào sâu trong màn trướng mềm mại.

Đồ cáo già!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!