Chương 7: (Vô Đề)

Giang Cảnh Hoài giận đến cực điểm, hung hăng siết lấy cổ ta, hận không thể xé xác ta ra thành trăm mảnh.

Ta đưa tay đ.â. m sâu vào vết m.á. u nơi n.g.ự. c hắn, cười khẩy rồi lục lọi từng chút một, nhìn gương mặt hắn càng lúc càng trắng bệch, ta hỏi:

"Ngươi giấu trái tim ở đâu rồi?"

Rõ ràng trong mắt hắn, ngọn lửa căm hận ngút trời sắp thiêu trụi cả linh hồn ta.

Đáng tiếc hắn đã trọng thương, chỉ cần đẩy nhẹ một cái, chúng ta lập tức đổi vị trí.

Ta từ trên cao nhìn xuống, nâng cằm Giang Cảnh Hoài lên, giọng mỉa mai đầy trêu chọc:

"Quỷ quân đại nhân, bị người khống chế, cảm giác thế nào?"

Hôm đó, hắn phản bội ta — có lẽ cảm giác hả hê của hắn cũng giống như ta bây giờ.

Nghĩ vậy, tay ta càng thêm tàn nhẫn, chỉ mong xuyên thủng lồng n.g.ự. c hắn, moi t.i. m hắn ra.

Một trăm năm trước, đúng ngày đại hôn, hắn dìm ta xuống hồ, rồi thiêu sạch cả nhà họ Giang.

Bảy ngày sau, cả hai chúng ta đều hóa thành lệ quỷ.

Chỉ khác là, hắn gặp may, được thiên địa thương xót, trở thành Quỷ Quân thống lĩnh một phương u vực.

Còn ta chỉ có thể ẩn náu trong bóng tối, hóa thành Hồng Lệ Quỷ không thấy được ánh dương.

Một mạnh một yếu.

Hắn giăng thiên la địa võng, treo thưởng bắt ta.

Còn ta, chỉ hận không thể nghiền nát xương cốt hắn, hủy hồn phách hắn, khiến hắn vĩnh viễn tiêu tán.

Thiên đạo bất công.

Nếu là trước kia, ta — một Hồng Lệ Quỷ — căn bản chẳng làm gì nổi hắn, thậm chí còn không thể bước chân vào quỷ vực của hắn, đừng nói đến chuyện g.i.ế. c c.h.ế. t hắn.

Cho đến khi chúng ta giày vò nhau suốt trăm năm, ta mới phát hiện:

Hắn muốn giữ thân thể phàm trần của ta bên cạnh, bắt ta mang thai hậu duệ cho hắn, để từ đó hóa thành bất tử chi thể — ba hồn bảy vía tiêu tán, không được đầu thai, vĩnh viễn chịu hắn tra tấn.

Hắn muốn ta phải nhận quả báo.

Thế nên, ta ngồi bên cầu, xa xa nhìn Giang Cảnh Hoài đứng cô độc như tiên nhân, đè nén thù hận trong lòng, dịu dàng nói:

"Giang Cảnh Hoài, ta mệt rồi. Nếu chàng vẫn cho rằng ta mắc nợ chàng, ta nguyện hóa làm phàm nhân, mặc chàng giày vò."

Tên ngốc ấy lại tin thật.

Kỳ thực, làm gì có cô gái nhà nghèo A Ân ở trấn nhỏ nào, chỉ là ta giấu đi tham vọng, khoác lên lớp da non nớt ấy mà thôi.

Hắn chọn dựng căn nhà tranh ngoài quỷ vực, cưới ta làm vợ, chỉ mong ta sớm ngày mang thai cốt nhục của hắn.

Còn ta chỉ cần tìm đúng thời cơ, tung ra đòn chí mạng, là có thể dẫm lên cái mạng nửa sống nửa c.h.ế. t của Giang Cảnh Hoài, trở thành Quỷ Quân.

Hai hồn ma lang thang tham lam nơi đáy hồ, vừa hay trở thành quân cờ của ta, dẫn đường cho "A Ân".

"Muốn g.i.ế. c ta sao?"

Ta nhẹ nhàng cắn vào cổ Giang Cảnh Hoài, cảm nhận mạch m.á. u dưới răng đang đập thình thịch, phải cố kìm lại ham muốn nuốt chửng hắn, rồi dùng xích khóa lấy cổ hắn, giật mạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!