Ta không dám quay đầu.
Chỉ nghe trong sân có tiếng bước chân, lúc xa lúc gần.
Thậm chí có vài con quỷ len lỏi vào phòng chất củi, nghiến răng ken két, muốn xé ta ra mà nuốt vào bụng.
Chỉ là chúng chẳng sống được bao lâu, liền gào thét thảm thiết, hóa thành làn khói xanh tiêu tán.
Giang Cảnh Hoài ôm ta như chẳng thấy ai, xuyên qua vô số bóng quỷ.
Nơi hắn đi qua, tiểu quỷ rú lên thảm thiết, tan biến không một dấu vết.
Có vài kẻ đã khai mở linh trí, run rẩy quỳ rạp dưới đất, nhưng cũng khó thoát khỏi kết cục hồn phi phách tán.
Ta len lén mở một mắt, thấy dưới dái tai phải của Giang Cảnh Hoài có một nốt ruồi đỏ như máu, yêu dị, tà mị.
Quanh thân mơ hồ vang lên tiếng chuông nhỏ leng keng, đây mới là chân thân của Giang Cảnh Hoài sau khi trở thành Quỷ Quân.
Nơi hắn đặt chân, sinh khí kiệt quệ.
Dưới mái hiên có một đóa cúc dại, ngày nào ta cũng dùng nước tưới cho nó. Giờ đây tay áo hắn sắp lướt qua cánh hoa, ta căng thẳng siết chặt nắm đấm.
Giang Cảnh Hoài đột nhiên dừng lại khi bước lên bậc thềm, ánh mắt liếc qua đóa cúc, vung tay tránh đi, có phần thương xót mà tha cho nó một mạng.
Trong phòng vẫn y nguyên như trước.
Chăn gối bị lật tung, tất lụa của ta vắt bên mép, lò sưởi sớm đã nguội lạnh.
Lần đầu đối mặt với Giang Cảnh Hoài sau khi thân phận thay đổi, ta không dám nói lời nào, cũng không dám nhìn thẳng hắn.
Hắn đặt ta lên giường, đưa tay nâng cằm ta lên, như đang nhìn loài kiến hèn mọn, từ trên cao cúi xuống:
"Ngươi quên lời ta dặn rồi sao."
Phải ngoan ngoãn ở yên, không được chạy lung tung.
"Thiếp xin lỗi…"
"Lần sau phải nghe lời."
Ngón tay cái của hắn chậm rãi lướt qua môi ta, "Nghe rõ chưa?"
Ta không dám trái lời, gật đầu như giã tỏi.
Tiếng thét đau đớn vang lên từ ngoài cửa sổ khiến ta không khỏi run rẩy.
Ta nhìn Giang Cảnh Hoài, nhớ tới cha già mẹ yếu, làng xóm từng đối tốt với ta — một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Ta không có cơ hội thắng.
Chỉ một cái phất tay, hàng trăm sinh mạng đã thành mồi cho quỷ vật.
Còn ta — một phàm nhân yếu ớt không có sức g.i.ế. c gà — làm sao có thể đối đầu với Quỷ Quân?
Giang Cảnh Hoài cúi người, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt còn vương nước của ta, thấp giọng thì thầm:
"Trời đất vô tình, coi vạn vật như chó rơm. Ngươi làm nương tử ta, sớm muộn cũng sẽ quen thôi."
Hắn vung tay, màn lụa rủ xuống hai bên, bao lấy ta và hắn bên trong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!