Ta chậm rãi siết lấy vạt áo Giang Cảnh Hoài, tim đập như trống trận:
"Giang Trĩ Ngư là ai… Thiếp không biết…"
Nhưng Giang Cảnh Hoài, mười phần thì đã có đến tám chín phần là hung thủ g.i.ế. c vợ diệt môn năm xưa.
Đối mặt với hắn, ta biết mình tuyệt không có cơ hội đào thoát.
Ta cố ép bản thân không nhìn xuống đám xương trắng dưới chân, đôi tay cứng đờ vòng qua vai Giang Cảnh Hoài, giao lại sau cổ hắn:
"Có thể… có thể ôm A Ân về được không? A Ân sợ…"
Giang Cảnh Hoài vẫn cúi người, không nhúc nhích.
Vì muốn lấy được tín nhiệm của hắn, ta gần như dán cả người lên người hắn.
Cổ ta khẽ chạm vào đôi môi lạnh lẽo của Giang Cảnh Hoài—nếu hắn muốn, chỉ cần khẽ nghiêng đầu là có thể cắn đứt huyết quản ta, lấy mạng ta dễ như trở bàn tay.
"Hôm nay, nàng đã gặp bà ta."
Giọng hắn trầm thấp mà bình tĩnh, nhưng lại không giấu nổi sát ý,
"Cầu thần, cũng là do bà ta đề nghị. Nàng đang nghi ngờ điều gì?"
Bà ta—hiển nhiên chính là thím bên cạnh, người nay đã hóa thành đống xương tàn.
Ta cố kiềm nén cơn run rẩy, răng va lập cập:
"A Ân một lòng với phu quân, trời đất có thể chứng."
Giang Cảnh Hoài chậm rãi, từ tốn mà nhếch môi cười.
Giọng cười trầm thấp như tiếng chuông đòi mạng bên tai ta.
Hắn không tin.
Thậm chí còn cảm thấy ta ngu ngốc.
Ta chẳng còn quan tâm gì đến cơn mưa đang xối xả trên đầu, tứ chi ướt lạnh đến tê dại, chỉ vội vàng cầu xin trong cảnh khốn cùng:
"Phu quân… đừng g.i.ế. c thiếp… thiếp… thiếp đang mang cốt nhục của chàng…"
Chưa kịp nói dứt câu, cổ đã bị hắn bất ngờ bóp chặt, kéo ra xa, buộc ta phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
Được mấy tháng rồi?
Giang Cảnh Hoài không còn cười, sắc mặt hắn trở nên âm trầm.
Ba tháng…
Ta thở dốc, hoảng loạn níu lấy cổ tay hắn:
"Là lần ba tháng trước…"
Giang Cảnh Hoài dùng ngón cái, chậm rãi vuốt qua môi ta, ánh mắt tối tăm khó lường:
"Tại sao không nói sớm?"
Ta chẳng còn phân biệt được trong lời hắn có chút dịu dàng nào hay không. Khóe mắt ta đỏ hoe, giọng run rẩy:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!