Giang Cảnh Hoài xưa nay luôn tỉnh dậy rất sớm.
Hôm ấy, ta vừa thay y phục xong, đang định lén lút ra hậu viện, lại bất ngờ đụng phải Giang Cảnh Hoài vừa từ trong phòng bước ra.
Giật mình, chân ta mềm nhũn, va vào chiếc ghế con bên cạnh.
"Thiếp… thiếp ra hậu viện hái ít rau thôi."
Giang Cảnh Hoài liếc mắt nhìn ta, đỡ chiếc ghế con lên rồi nhẹ nhàng ấn ta ngồi xuống:
Để ta đi.
Ta lấy lại bình tĩnh, thử dò xét mở lời:
"Vậy… thiếp sang nhà thím bên cạnh ngồi chơi một lát được không?"
Giang Cảnh Hoài lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt khiến ta lạnh cả sống lưng.
Ngay lúc ta nghĩ chàng sẽ từ chối, chàng lại khẽ gật đầu, đồng ý.
Ta vội vã rời đi, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị chàng c.h.é. m c.h.ế. t tại chỗ.
Thím hàng xóm thấy ta đến thì niềm nở khác thường, kéo ta ngồi xuống chuyện trò.
Sắc mặt ta tái nhợt, hồi lâu vẫn chưa trấn tĩnh lại, chỉ miễn cưỡng đáp lời đôi ba câu.
Không ngờ thím lại nhắc đến chuyện cũ của Giang Cảnh Hoài:
"Hai năm ấy nó rời đi, lúc đi là thư sinh trắng trẻo, lúc trở về đã biến thành bộ dạng như bây giờ. Có lúc ngay cả ta cũng thấy sợ nó lắm…"
Tâm ta chìm dần xuống đáy vực—xem ra giấc mộng kia không phải hư ảo, người ta lấy làm phu quân, không phải người.
Giang Cảnh Hoài đã hại phu quân thật sự của ta.
Chỉ e Giang Cảnh Hoài thật chưa từng rời khỏi trấn, mà là ngay trước lúc lên đường đã bị đẩy xuống hồ, chính là cái hồ ở hậu viện, ta nhất định phải đến đó một chuyến.
Đêm ấy, sấm chớp vang trời.
Ta giật mình tỉnh giấc, phát hiện bên cạnh đã không thấy Giang Cảnh Hoài đâu.
Ngoài cửa sổ, bóng cây lay lắt, gió cuốn ào ào. Ta vội khoác áo, rón rén bước ra khỏi phòng.
Bầu trời bắt đầu đổ mưa rào, hạt mưa to như hạt đậu rơi lộp bộp trên mái hiên. Ta giẫm lên bùn lầy mà đi đến hậu viện.
Bỗng nhiên, chân ta vấp phải vật gì đó—ta cúi đầu nhìn xuống, liền trông thấy một cảnh tượng khiến ta gan mật vỡ vụn…
Thím bên cạnh mắt trợn trừng nhìn lên trời, sắc mặt trắng bệch, ngã gục trong vũng máu, đã sớm tắt thở.
Nhìn kỹ lại, thân thể bà ta đang lấy tốc độ mắt thường cũng thấy được mà hóa thành bộ xương trắng, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm về phía sau lưng ta, cổ họng khẽ phát ra âm thanh mơ hồ:
Giang… Giang…
Vịt Bay Lạc Bầy
Ta cắn chặt mu bàn tay, ngăn chặn tiếng thét sắp bật ra khỏi miệng.
Giang Cảnh Hoài đang ở gần đây.
Ta bị phát hiện rồi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!