Chương 11: (Vô Đề)

Ta bước theo nàng vào viện của di nương.

Thấy tân phòng treo đèn kết hoa, vàng son lộng lẫy, ánh đèn sáng rực rỡ.

Nhị muội của ta khoác hỉ phục, váy áo lấp lánh như nước chảy ánh trăng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên dái tai có nốt ruồi nhỏ giống hệt ta.

Thì ra bọn họ đã lừa Giang Cảnh Hoài, để nhị muội thay ta gả cho hắn!

Trâm cài trên tóc vướng vào khăn trùm đầu, che mất nửa khuôn mặt nhị muội.

Nàng không khéo chải tóc, lúng túng một hồi, tóc rối bời, chạy vụt ra khỏi phòng, nhìn về phía xa chỗ lửa cháy, hét lên:

"Mẫu thân! Sao lại thế này?"

Di nương ta mắt trống rỗng, đứng trước cửa, ngây dại lặp đi lặp lại một câu:

"Ta muốn Giang Trĩ Ngư đền mạng…"

Lời vừa dứt, ngoài tường vang lên tiếng của Giang Cảnh Hoài:

"Tư thông dâm loạn, trầm đường chết."

Cửa lớn bị người phá tung, bọn họ kéo Giang Thế Nguyên từ trong ra, trùm bao bố lôi đi.

Di nương loạng choạng túm lấy ống quần nha dịch, liền bị một đao cứa cổ.

"Xúi quẩy, triều đình muốn ngươi chết, ta nào dám giữ."

Thi thể di nương bị đá một cú, ngã nhào dưới chân nhị muội.

Nhị muội trừng mắt chứng kiến tất cả, hoàn toàn phát điên, vớ lấy con dao, vừa gào khóc vừa lao ra ngoài.

Ta bước theo sau, đi ra ngoài, chợt khựng lại.

Giang Cảnh Hoài mặc đại hồng bào, đứng giữa ánh lửa bập bùng, đôi mắt trầm lặng nhìn nhị muội, chìa tay ra:

"A Ngư, ta đến đón nàng rồi."

Nhị muội nắm chặt dao, bước từng bước tới gần.

Ánh mắt Giang Cảnh Hoài dịu dàng, le lói lệ quang:

"A Ngư, đừng sợ. Khăn trùm đầu của nàng lệch rồi, để ta chỉnh lại cho nàng—"

Chữ "cho" còn chưa thoát miệng, d.a. o nhọn đã đ.â. m thẳng vào n.g.ự. c hắn, xuyên qua sau lưng.

Giang Cảnh Hoài tròn mắt sững sờ, cúi đầu nhìn con d.a. o cắm trong ngực, sắc mặt tái nhợt.

Nhị muội như phát cuồng, rút d.a. o ra lại đ.â. m thêm nhát nữa, vừa hét vừa khóc:

"Đồ tiện chủng! Ta g.i.ế. c ngươi! Ta g.i.ế. c ngươi!"

Giang Cảnh Hoài từ từ mềm người, quỳ rạp xuống đất, vô vọng níu lấy hỉ phục của nhị muội, cầu xin:

"A Ngư… ta xin lỗi… đừng g.i.ế. c ta…"

Nhị muội cười lớn, như kẻ điên:

"Giang gia vinh thì cùng vinh, nhục thì cùng nhục, đã muốn cưới ta, cớ sao lại g.i.ế. c phụ mẫu ta?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!