Chương 7: Hồng nhan (06)

Tâm độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Hồng nhan

06.

Viên Hạo vừa đẩy cửa phòng thẩm vấn vào, nghe thấy liền mắng mỏ,

"Mấy người toàn ăn gan hùm nhỉ, hay là trời sinh bị thiểu năng nên mù luật pháp? Năm bao nhiêu rồi còn đi ăn trộm khảo cổ vật? Trên người cậu có giắt đá chôm được từ Lạc Dương theo không đó?"

Tang Hải bỗng dưng kích động, mặt mũi đỏ gay, trừng mắt,

"Người thi hành công vụ là có quyền tuỳ ý vu khống người sao? Chúng tôi chỉ là lấy khảo cổ vật về nghiên cứu, không phải trộm!"

Khoé miệng Viên Hạo vừa kéo lên dợm mắng lại thì Hoa Sùng đã nâng tay, ý bảo đừng nói nữa, sau đó liếc về phía Tang hải, cau mày, "Các cậu trước kia khi đi khai quật khảo cổ có từng lấy di vật về không?"

"Không có!"

Tang Hải trả lời dứt khoát, "Làm gì dễ dàng như vậy! Lần này trùng hợp là đội khảo cổ ở Lạc Thành, nên chúng tôi mới đi xem thử vận may."

"Cậu không có, nhưng có chắc Từ Ngọc Kiều cũng không?"

"Tôi..." Tang hải khựng lại, mắt nhấp nháy, lí nhí nói, "Cô ấy không có."

"À, vậy đây ắt hẳn là lần đầu hai người đi trộm khảo cổ vật phải không?" Trong đầu Hoa Sùng đã có đến mấy cái suy đoán, nhưng trên mặt không hề biểu hiện ra một gợn sóng gì. "Tại sao cô ấy lại không cho cậu đi theo?"

Tang Hải giãy giụa hồi lâu, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi, hắn cắn chặt răng, tức giận bất bình nói, "Cô ấy quá ích kỉ, sợ tôi tìm được khảo cổ vật sẽ phỗng tay trên mất!

"Viên Hạo cảm thấy thật bất lực, anh chưa từng nghĩ một đôi tình nhân hòa hợp lại vì chuyện ai chôm được đồ trước mà cãi nhau. Nhưng nếu nghĩ ngược lại một chút, thì hành vi của cặp tình nhân này đã không được bình thường rồi. Có ai buổi tối lại chạy đến nơi khai quật khảo cổ trộm di vật về đâu? Hoa Sùng rất bình tĩnh, anh tiếp tục thẩm vấn,"Cô ấy không muốn cậu đi thì cậu đi theo ngay?"

"Tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện! Đường Đạo Kiều như vậy, mà cô ấy lại là con gái một thân một mình..."

Tang Hải còn chưa nói xong đã bị Hoa Sùng cười lạnh ngắt lời,

"Cậu trai trẻ, nhắc cậu một chút, chỗ này là Tổ Trọng án, đừng có trước mặt bọn tôi diễn trò thâm tình nữa. Tỉnh tỉnh đi. Tốt nhất trước khi cậu mở miệng nói mấy lời như thế thì hãy nhớ đến những gì tôi vừa nói với cậu lúc nãy, đừng có giấu đầu lòi đuôi."

Tang Hải cắn răng, thở dốc.

Hoa Sùng lại hỏi, "Camera ghi nhận cậu trong đường Đạo Kiều khoảng hơn hai tiếng, vậy cậu có tìm được di vật không?"

Tang Hải thống khổ lắc đầu.

"Vậy cậu...." Hoa Sùng dừng lại một chút, "Tìm được Từ Ngọc Kiều đúng không?

"Ngay lập tức Tang Hải ưỡn thẳng lưng, người cứng đờ như hoá đá. Vài giây sau vai hắn bắt đầu run lẩy bẩy, như đang nhìn thấy thứ gì cực kì đáng sợ. Hoa Sùng nhẹ nhàng nói, cũng chậm dần ngữ điệu,"Cậu nhìn thấy gì?"

"Rầm" một tiếng, Tang Hải đột ngột đập trán vào bàn. Viên Hạo lập tức khống chế hắn, quát to: "Con mẹ nó cậu làm trò gì vậy!"

Môi Tang Hải trắng bệch như tờ giấy, da môi bị cắn đến tươm máu loang lổ. Hắn hừ hừ lắc đầu, như muốn đem hết những hình ảnh đẫm máu hắn thấy được văng ra khỏi óc.

"Theo camera ghi lại thì cậu có cầm theo một vật hình chữ nhật khi rời Đạo Kiều." Hoa Sùng liếc mắt đến những hình ảnh chụp từ video trích xuất Viên Hạo vừa cầm vào, hỏi: "Trong hộp có gì?"

Nghe đến "hộp chữ nhật", mặt Tang Hải biến sắc, hắn run run nói: "Không có, cái hộp đó chỉ là một cái hộp bình thường."

"Tại sao cậu cứ không chịu thành thật khai báo vậy?" Hoa Sùng chìa tới cho hắn một xấp giấy.  "Sau khi xử lý hình ảnh thì đã quá rõ ràng rồi, nó là một cái hộp đựng thẻ PSV (*)

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!