Tâm độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss
Tri kỉ
09.
"Có người đã cố tình xóa dấu chân ở đây." Lý Huấn ngồi xổm bên gờ đất cao giống lời kể của Lư Khánh, " Đất kiểu này rất dễ để lại dấu chân nhưng giờ chẳng còn gì."
Liễu Chí Tần đi dọc theo ven tường tìm kiếm, quẹo vào khúc cua thì thấy một chiếc xe đẩy bị phủ bằng tấm vải nhựa. Cậu mang lên bao tay, xốc một góc tấm vải nhựa lên, nhìn vào trong, lập tức gọi to: "Tổ trưởng."
Hoa Sùng đang nói chuyện với Lý Huấn, anh nghe tiếng gọi thì quay đầu lại, nhưng không thấy Liễu Chí Tần đâu hết.
"Ở đây nè." Liễu Chí Tần ló đầu ra khỏi chỗ ngoặt, vẫy tay nói: "Tôi tìm được xe đẩy Lư Khánh nói rồi."
Chiếc xe đẩy màu xanh lục bị rỉ sét loang lổ, sơn đã tróc mất một nửa, trông rất bình thường, bị để ngoài trời vài ngày, trên xe còn dính vài vết máu đã khô.
Hoa Sùng lập tức gọi Lý Huấn tới kiểm tra.
"Lư Khánh nói đêm đó hung thủ lái xe ba bánh bỏ đi, cái xe đẩy này không lớn, mà cũng rất bình thường, không có gì khác với các xe giao hàng khác, nên sao hung thủ không đẩy xe đến nơi khác mà lại để gần hiện trường gây án như thế này?" Liễu Chí Tần ngẫm nghĩ, "Tuy chỗ này cũng khá kín đáo, nhưng cố tình tìm cũng sẽ ra. Tôi nghĩ hắn còn không thèm để ý tới vết máu dính trên xe.
Nếu có thì hắn đã lau đi hết rồi."
Hoa Sùng đăm chiêu nhìn xe đẩy một lúc, "Có lẽ hung thủ thấy không cần thiết."
"Sao cơ?"
"Hắn đã chắc chắn mình không để lại chứng cứ nào trên xe đẩy, cảnh sát sẽ không tìm được dấu vân tay của hắn."
"Tự tin đến như vậy à?" Liễu Chí Tần nhướng mày, "Còn xe ba bánh thì sao?"
"Bên nhóm Trương Mậu đang điều tra." Hoa Sùng nói: "Xe ba bánh và xe đẩy rất có khả năng đều là bị hung thủ trộm để gây án. Xe đẩy hắn vứt đi tùy tiện, nên có khi xe ba bánh cũng đã bị ném ở góc nào đó trong trường."
Liễu Chí Tần gật đầu, lại hỏi: "Tổ trưởng, anh có nghĩ hung thủ là sinh viên trong trường không?"
Hoa Sùng nhướn mày, "Cậu cho rằng hung thủ là bạn của Trịnh Kỳ à?"
"Đại học là một xã hội thu nhỏ, mà Trịnh Kỳ đã lên năm 4, bắt đầu tham gia vào xã hội thật sự." Liễu Chí Tần nói: "Dù vậy nhưng mà mạng lưới quan hệ của cậu ta hơn phân nửa vẫn ở trường học. Hung thủ ném thi thể trong khuôn viên trường. Tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy khả năng hung thủ là bạn học của Trịnh Kỳ rất lớn."
"Chúng ta biết Trịnh Kỳ rất được lòng mọi người, từng là chủ tịch Hội Sinh Viên khoa kiến trúc. Thành tích học tập tốt, được thực tập ở công ty Vạn Kiều." Hoa Sùng ngừng một chút, "Có lẽ đã có ai đó nấp trong bóng tối lặng lẽ quan sát cậu ta."
"Trịnh Kỳ là người đồng tính phải không?" Liễu Chí Tần đột nhiên hỏi.
"Đồng tính?"
"Tôi tò mò không biết cậu ta thích con trai hay con gái."
Hoa Sùng khó hiểu, "Có liên quan gì đến vụ án sao?"
"Có chứ. Vừa rồi tôi nghe Lư Khánh nói, từ năm ngoái cậu ấy đã theo đuổi Trịnh Kỳ. Nhưng Trịnh Kỳ dù từ chối vẫn đối đãi với cậu ấy rất tốt nên Lư Khánh vẫn cứ hy vọng sẽ đến được với Trịnh Kỳ." Liễu Chí Tần khoanh tay, "Mối quan hệ giữa hai cậu này có phải hơi kỳ lạ không?"
Hoa Sùng trầm ngâm vài giây, "Ý của cậu là Trịnh Kỳ lợi dụng Lư Khánh?"
"Đúng vậy. Cậu ta không chấp nhận Lư Khánh nhưng đối xử tốt với cậu ấy, nhìn thì có vẻ là một chàng trai dịu dàng khoan dung, nhưng xét từ một góc độ khác thì cậu ta thích sự theo đuổi của Lư Khánh."
Liễu Chí Tần nói chậm rãi, không có cảm xúc gì, "Chúng ta đã hỏi qua bạn học của Trịnh Kỳ, mọi người đều không đề cập đến xu hướng giới tính của cậu ta nên cậu ta không phải đồng tính, hoặc ít nhất không biểu lộ ra ngoài. Chúng ta có thể lập giả thiết cậu ta là trai thẳng, thích con gái, được con trai tỏ tình, theo đuổi hơn nửa năm, chỉ là cậu ta không chấp nhận làm bạn trai Lư Khánh, nhưng lại ngầm đồng ý cho Lư Khánh theo đuổi mình, thậm chí đưa Lư Khánh về nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!