Chương 46: Tri kỉ (07)

Tâm độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Tri kỉ

07.

Giữa trưa, mặt trời chói chang đứng bóng.

"Đã điều tra được, người trong video là sinh viên năm nhất ngành Thời Trang đại học Lạc Thành, tên Lư Khánh, cậu ta......" Trương Mậu chùi mồ hôi, còn chưa nói xong đã bị Hoa Sùng ngắt lời.

"Lư Khánh? Trưởng phòng ký túc xá của Chu Minh?"

"Sao ạ?" Cả buổi sáng phải chạy qua chạy lại dưới trời nắng chang chang, Trương Mậu bị lú lẫn, "Chu Minh là ai vậy anh?"

"Người báo án, cũng là sinh viên."

Liễu Chí Tần nhìn Hoa Sùng, "Tôi nhớ cậu ta nói là ở vì có một mình trong rừng nhỏ nên sợ, gọi điện thoại cho trưởng phòng nhờ gọi thêm bạn cùng phòng đến giúp tìm thi thể, ngờ đâu Lư Khánh gọi tới hơn phân nửa sinh viên trường."

"Và cả người phát hiện đầu của Trịnh Kỳ cũng là Lư Khánh." Hoa Sùng gãi cằm, "Vậy là Trịnh Kỳ có quan hệ với Lư Khánh."

Trương Mậu giờ mới vỡ lẽ:

"Ô! Vậy tên Lư Khánh này là kẻ tình nghi số một rồi! Khu ký túc xá mới của đại học Lạc thành một phòng chỉ có bốn người ở. Nếu chỉ có bốn người tới khu rừng nhỏ thì hiện trường cũng sẽ không bị phá hủy như vậy! Rõ ràng là cậu ta cố ý!"

Cơ sở 2 Đại học Lạc Thành quá xa cục cảnh sát thành phố nên Tổ Trọng Án mượn mấy căn phòng của đồn công an gần đó để thẩm vấn. Chu Minh lại lần nữa bị mời đến, trên mặt thì hưng phấn nhưng đôi mắt lại đỏ ngầu.

"Hôm qua em sợ quá nên không ngủ được.

"Cậu ta giải thích. Liễu Chí Tần đi thẳng vào vấn đề:"Cậu có biết Trịnh Kỳ không?"

"Trịnh Kỳ?" Chu Minh chau mày, "Em có nghe nhắc đến, nhưng mà không quen."

"Cậu ta chính là nạn nhân các cậu tìm được." Liễu Chí Tần đẩy một tấm ảnh về phía trước, "Sinh viên năm tư ngành Kiến Trúc cùng trường với cậu."

Chu Minh trợn mắt, nhìn chằm chằm vào ảnh chụp rồi đột niên hét to lên: "Con mẹ nó, sao là anh ta!"

"Cậu quen người này à?"

"Đây.... đây là...... Đệt! Đệt! Đệt! Sao lại là ảnh!

"Chu Minh mặc áo thun tay ngắn, cánh tay lộ ra ở bên ngoài giờ đang nổi rợp một tầng da gà. Cậu ta xoa cánh tay trong vô thức, lắp bắp lộn xộn:"Đệt! Em... ảnh... em không ngờ là ảnh! Tại sao là ảnh cơ chứ!

Liễu Chí Tần lặng lẽ quan sát phản ứng của Chu Minh, nửa phút sau mới hỏi: "Cậu biết mặt người chết, nhưng không biết tên cậu ta?

"Chu Minh hoảng hốt, có vẻ không thể tiếp thu nổi tin người quen của mình bị phanh thây. Liễu Chí Tần cũng không hối cậu ta, chỉ nói:"Cậu cứ bình tĩnh, chừng nào ổn định được thì nói với tôi."

"Không, không phải......" Chu Minh cào mái tóc, "Em không phải hoảng loạn. Em...... Em chỉ là cảm thấy chuyện này..., nói sao nhỉ, chuyện này trùng hợp quá."

"Ừm." Liễu Chí Tần gật đầu, mặt không cảm xúc: "Trùng hợp thế nào?"

"Mới đó anh còn gặp người ta, tự nhiên người đó lại chết, còn bị chết thảm như vậy, mà thi thể còn là do mình phát hiện ra nữa chứ." Bả vai Chu Minh run lập cập, "Em không thể tưởng tượng nổi!"

"Mới đó còn gặp? Cậu quen anh ta à?"

Chu Minh thoạt nhìn vô tư nhưng không phải là ngốc, nghe Liễu Chí Tần hỏi liền cảnh giác,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!