Tâm độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss
Tri kỉ
02.
Mặc dù đã hẹn đi chợ hoa chim cá cảnh, nhưng Hoa Sùng cũng không buồn dậy sớm, trước giờ toàn sau giờ trưa mới nhàn nhã đến đó.
Gần sáng hôm nay Hoa Sùng đi WC mới nhớ mang máng hình như hôm qua có hẹn với Liễu Chí Tần, nhưng chưa xác định thời gian hẹn cụ thể. Phá vụ án của Mạnh Tiểu Cầm thật sự rất vất vả, anh nghĩ cậu Tiểu Liễu cũng muốn ngủ nướng.
Hoa Sùng nhìn gương mặt ngái ngủ không có tí năng lượng nào của mình trong gương, ngáp một cái rõ dài rồi trở vào phòng ngủ, gục người lên giường ngủ tiếp.
Kết quả còn chưa kịp vỗ lại giấc ngủ thì di động đặt ở trên tủ đầu giường vang lên.
Đối với những người làm nghề cảnh sát, đa số những cuộc gọi vào sáng sớm ngày nghỉ thế này luôn không phải là chuyện gì tốt. Tuy rằng Hoa Sùng thoải mái, nhưng trái tim vẫn phản xạ có điều kiện đập nhanh một chút.
Anh cầm di động lên thì thấy ba chữ Liễu Chí Tần đập vào mắt.
Hoa Sùng dụi mắt, bấm nhận cuộc gọi, nhừa nhựa loại giọng của một con bợm ngủ nướng bị đánh thức nói vào điện thoại, "Alô?"
Nhưng tiếng lười nhác ngái ngủ này truyền qua di động lại như có một chút gì ỷ lại và làm nũng, làm màng tai Liễu Chí Tần ngứa ngáy như có lông chim phất qua, một luồng khí nóng theo máu chạy thẳng đến ngực.
"Anh dậy chưa?"
Bối rối vài giây, Liễu Chí Tần mới hỏi.
"Hả.... mới 7 giờ......" Hoa Sùng nằm ngửa ở trên giường, cánh tay gác lên trán: "Anh hai à, cậu làm tôi sợ muốn rớt tim."
"Sao vậy?"
"Còn ở đó mà "sao vậy"! Làm tôi tưởng có vụ án mới!" Hoa Sùng kéo kéo quần đùi, vốn định nói "Buổi sáng "cậu nhỏ" hay chào cờ, bị cậu gọi điện thoại tới cờ đang lên nửa chừng bị kéo cắt đứt dây thừng, nên rớt cmn luôn", nhưng anh nghĩ Liễu Chí Tần rất đứng đắn, giỡn kiểu này chắc không hợp...
"Tôi đánh thức anh à?"
Liễu Chí Tần hỏi.
"Đoán xem?" Hoa Sùng "ưm" một cái, "Tôi đang ngủ nướng."
"Vậy..." Đầu dây điện thoại bên kia tựa như trầm tư: "Mình có đi chợ hoa nữa không?"
"Đi chứ, sao lại không đi."
"Đã hơn 7 giờ rồi." Liễu Chí Tần nói: "Tôi còn tưởng anh quên mất."
"7 giờ còn sớm mà?" Hoa Sùng xoay người, hơn phân nửa cái lưng lộ ở bên ngoài, vòng tay ra sau gãi gãi, cảm giác có muỗi đang đậu trên eo cắn mình, anh giơ tay đập một cái "bép
"rõ to. Liễu Chí Tần nghe được tiếng da thịt, than thầm trong lòng:"Vậy anh ngủ tiếp nha. Tối nay tôi gọi lại cho anh."
Hoa Sùng nhắm hai mắt nói "được", đạp điện thoại đến cuối giường, quấn chăn kĩ lưỡng định ngủ tiếp, nhưng cơn buồn ngủ lại bay biến đi đâu mất.
Anh ngồi dậy, nhìn chằm chằm cái di động lăn lóc ở cuối giường nửa ngày, mới lờ mờ nhận ra lúc nãy mình không lịch sự lắm, đành phải bò xuống cuối giường mò di động gọi lại.
Liễu Chí Tần hơn 6 giờ đã dậy, chạy bộ một hồi xong thấy cũng đã sáng rồi liền gọi điện thoại cho Hoa Sùng.
Nào ngờ Hoa Sùng chẳng chút kiêng dè gì, nói ngủ là ngủ, nói tắt là tắt, cậu còn chưa kịp nói câu tạm biệt thì di động chỉ còn lại mấy tiếng tút tút tút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!