Mạnh Tiểu Cầm theo dõi Weibo mới của Đường Tô, thường xuyên vào xem như trước.
Kể từ đó, Mạnh Tiểu Cầm không còn nghĩ đến một chuyến du lịch nào nữa cả, chuyến đi Bắc Mang Sơn là lần đầu và cũng là lần cuối cô được ra ngoài du ngoạn.
Cái gia đình này như quỷ hút máu, bòn rút, ép buộc cô phải làm việc cật lực, ngày này qua ngày khác, năm này sang năm nọ, Mạnh Tiểu Cầm dần dần trở nên méo mó, tâm hồn như bị ai tiêm một chất độc xấu xí, cô ta dần chuyển sang ghen ghét những cô gái cùng tuổi giàu có, có đủ điều kiện vật chất để đi du lịch ấy.
Trong một lần tình cờ gặp được Đường Tô thì loại ghen ghét này đã bộc phát thành phạm tội.
Hôm ấy, Đường Tô cùng bạn bè đến khách sạn B.X. F dùng cơm, phòng bọn họ đặt là chỗ đắt tiền nhất, một bữa cơm cũng tốn vài chục ngàn nhân dân tệ.
Mạnh Tiểu Cầm tình cờ nghe được bọn họ nói chuyện phiếm.
Trong đó một người hỏi: "Lần này cậu muốn đi du lịch ở đâu?"
Đường Tô nói: "Châu Phi."
"Trong nước không có chỗ nào hấp dẫn hết hả?"
"Không phải, tớ còn chưa đi hết nữa mà."
"Vậy sao còn không đi?"
"Thì vẫn còn trẻ, tranh thủ đi nước ngoài trước." Đường Tô nói: "Danh lam thắng cảnh trong nước thì thiếu gì cơ hội để đi."
"Xạo quá, cậu chê trong nước thì có!"
"Đâu có đâu!"
"Trước kia cậu nói muốn đi đâu ấy nhỉ, bắc cái gì sơn, sao lại không đi?"
"Là Bắc Mang Sơn!
"Mạnh Tiểu Cầm lập tức chú ý. Đường Tô nói:"Bắc Mang Sơn giờ vẫn chưa được khai phá, chừng nào xong rồi tớ sẽ đi."
"Lý do lý trấu! Cậu ngại chỗ đó là rừng núi hoang vắng thì đúng hơn. Mà tớ thấy không đi cũng tốt, chỗ đó có gì đâu mà tham quan, không có tiền mới đến đó, còn cậu có nghèo đâu, tiền bạc thời gian đều đủ cả, đương nhiên phải đến nơi đáng đi chứ!"
Phòng riêng vang lên một trận cười nghiêng ngả, nhưng Mạnh Tiểu Cầm không muốn nghe nữa, cô ta xoay người rời đi.
Sau đó Đường Tô trả lời thế nào cô ta cũng không biết được.
Suốt cả ngày hôm đó Mạnh Tiểu Cầm không còn tâm trạng làm bất cứ việc gì.
Thì ra nơi duy nhất trong đời mà cô ta được đi du lịch kia, trong mắt bọn nhà giàu chỉ là nơi núi rừng hoang vu không đáng để đến.
Đến tối, nỗi buồn biến thành thù hận rét lạnh.
Mạnh Tiểu Cầm vốn không biết mặt Đường Tô, cũng không biết người nói chuyện ban sáng là Đường Tô, nhưng đến tối lướt Weibo Đường Tô mới biết người hôm nay đặt bàn là cô ấy.
Đường Tô đăng ảnh chụp bàn cơm, còn khoe bộ móng tay vừa mới làm.
Mạnh Tiểu Cầm nhớ như in bộ móng tay màu hồng đó cũng như nhớ như in từng câu từng chữ bọn Đường Tô nói.
Mạnh Tiểu Cầm chẳng qua chỉ là một đứa dở hơi.
Cái tấm bưu thiếp đó thì đáng bao nhiêu tiền? Đường Tô không hề quan tâm.
Đường Tô đã từng nói rất muốn đi Bắc Mang Sơn, nhưng giờ ngẫm lại, đó chẳng qua là một câu hời hợt sáo rỗng.
Vậy mà cô ta lại nghĩ là thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!