Chương 35: Hồng nhan (34)

Tâm độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Hồng nhan

34.

Trên sân thượng sở cảnh sát, Hoa Sùng quăng gói thuốc và hộp quẹt cho Khúc Trị.

"Chứng cứ giờ đang không hoàn chỉnh, Khâu Quốc Dũng chết rồi không thể đối chứng lời khai, hung khí lại ở nhà Khâu, nếu Mạnh Tiểu Cầm muốn chối tội thì không có gì khó.

"Ngón tay Hoa Sùng kẹp điếu thuốc, gương mặt lạnh lùng. Trước đó không lâu, khi bọn họ lấy ra vật chứng đặt trước mặt Mạnh Tiểu Cầm thì cô ta mới thừa nhận mình theo dõi Đường Tô và Từ Ngọc Kiều trên"Hoa Hạ Niên Luân", cũng ở trên đấy dụ dỗ hai nạn nhân đến khu khảo cổ.

"Không có giấy phép mà đi lấy cổ vật là phạm pháp, đương nhiên tôi không dám dùng nick thật liên lạc với hai cô ấy. Lỡ như chuyện lộ ra, thì hai người đó gia đình giàu có, quan hệ với nhiều người không phải lo, còn tôi chỉ là người nghèo, lỡ điều tra đến tôi thì sao? Cho nên tôi chỉ có thể lấy IP giả che giấu bản thân, hẹn hai cô ấy trên"Hoa Hạ Niên Luân"."

"Tôi không có giết người, ngày 4 tháng 1 tôi không gặp Đường Tô. Chúng tôi hẹn gặp nhau ở đường Đạo Kiều lúc 10 giờ 50 phút, nhưng cô ấy không đến."

"Tìm cô ấy? Biết đâu mà tìm? Không thấy cô ấy tới sao tôi dám một mình đi Lạc Tây? Tôi về nhà mở Weibo cô ấy xem có chuyện gì không. Sau đó nghe thấy cô ấy mất tích thì tôi rất sợ, tôi nghĩ chắc là cô ấy đã gặp chuyện chẳng lành rồi."

"Vì sao giả vờ không quen biết Đường Tô? Anh cảnh sát, thi thể cô ấy bị các anh phát hiện, còn thời gian tử vong là ngày chúng tôi hẹn gặp. Nếu là anh, anh dám thừa nhận mình quen cô ấy, hẹn cô ấy ra ngoài ngày hôm đó không? Nhưng đúng là tôi cũng xem nhẹ các anh, tôi không biết Tổ Trọng Án các anh còn có chuyên gia an toàn mạng để khôi phục dữ liệu về."

"Từ Ngọc Kiều là bạn của Đường Tô, tôi quen cô ấy trên Weibo. Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng trên "Hoa Hạ Niên Luân

", chúng tôi thoả thuận gặp nhau ở khu đất hoang sau nhà Khâu Đại Khuê, từ chỗ đó đến Lạc Tây gần hơn, chỉ một con đường thẳng là tới, không cần vòng vèo. Nhưng lúc tôi đến thì thấy Khâu Quốc Dũng dùng búa đập đầu một cô gái. Tôi chưa từng gặp Từ Ngọc Kiều, nhưng là con gái lại ở đó giờ này chỉ có thể là cô ấy."

"Tôi hoảng sợ bỏ chạy nên Khâu Quốc Dũng không phát hiện ra tôi."

"Anh cảnh sát, tôi không giết người. Tôi thừa nhận dụ dỗ hai người đó đến Lạc Tây để trộm khảo cổ vật nhưng tôi không giết người. Hai lần hẹn gặp đều xảy ra chuyện, tôi cũng sợ lắm, cảm thấy như mình bị ám vậy. Nhưng thật sự là tôi không liên quan đến cái chết của hai người đó. Muốn trách chỉ có thể trách ông trời, cho con người sinh ra không công bằng, để có kẻ quá nghèo nên chỉ biết giết người cướp của người giàu. Nói không chừng Đường Tô cũng do Khâu Quốc Dũng giết, di động với túi xách tiền bạc cũng bị Khâu Quốc Dũng lấy đi rồi."

"Lời khai của Mạnh Tiểu Cầm có trăm ngàn chỗ hở, biểu cảm của cô ta cũng rất bất thường." Hoa Sùng nói: "Nhưng giờ khó khăn là Khâu Quốc Dũng đã chết, cô ta có bịa đặt thế nào cũng không có ai đối chứng."

Liễu Chí Tần bổ sung: "Tệ nhất là hung khí tìm thấy ở nhà Khâu."

"Chúng ta cần tìm chứng cứ Mạnh Tiểu Cầm bỏ hung khí vào nhà họ." Hoa Sùng day trán, nhỏ giọng nói tiếp, "Không có người làm chứng, lại không có theo dõi, tìm sao đây?"

"Mạnh Tiểu Cầm có nói "đồ vật đáng giá khác bị Khâu Quốc Dũng giấu đi rồi". Tôi thấy chỗ này khá kỳ lạ." Liễu Chí Tần thong thả dạo bước, "Cô ta như đang ám chỉ cho chúng ta nhà Khâu Quốc Dũng còn giấu đồ gì khác nữa, chẳng lẽ cô ta không chỉ để cây búa lại mà còn để thêm vật chứng nào khác ở nhà họ Khâu?"

"Nhà đó bị chúng ta lục tung mọi ngóc ngách rồi, làm gì còn đồ vật nào khả nghi nữa." Khúc Trị thở dài.

"Từ từ!" Hoa Sùng đột nhiên nói.

"Tổ trưởng Hoa?

"Hoa Sùng cảm giác một làn khí lạnh bốc lên từ gan bàn chân. Khâu Quốc Dũng mua iPad cho Khâu Vi Vi. Ông ta lấy tiền từ đâu? Giả thiết Mạnh Tiểu Cầm giấu đồ của Đường Tô ở nhà Khâu Đại Khuê, bị Khâu Quốc Dũng tìm thấy rồi đem đi bán lấy tiền mua Ipad, vậy thì bọn họ không có chứng cứ Mạnh Tiểu Cầm lấy đi đồ vật, chỉ có thể chứng thực hiềm nghi lên Khâu Quốc Dũng."Tổ trưởng Hoa, sao thế?"

Liễu Chí Tần lại hỏi.

"Khâu Vi Vi có một cái iPad Khâu Quốc Dũng mua cho đầu năm nay."

Hoa Sùng kể lại chuyện Vi Vi ở bệnh viện, nghe xong Khúc Trị đấm một cái lên lan can, lạnh giọng: "Đệt!, Khâu Quốc Dũng làm gì có tiền mua iPad, bị rơi vào bẫy của Mạnh Tiểu Cầm rồi!"

"Nhưng Khâu Quốc Dũng bán cái gì mới được?"

Liễu Chí Tần tự hỏi tự nói: "Không phải túi xách hay đi động, có lẽ trên người Đường Tô lúc ấy còn mang theo thứ khác mà chúng ta không biết."

"Rất có thể."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!