Tâm độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss
Hồng nhan
32.
"Từ lúc tôi lấy ra tấm bưu thiếp Bắc Mang Sơn, thái độ cô ta thay đổi hoàn toàn." Hoa Sùng thả khói thuốc: "Cô ta đang che giấu một nỗi sợ hãi nào đó."
Liễu Chí Tần nói: "Cô ta phản ứng nhanh thật, còn biết diễn kịch. Khi nhìn thấy tấm bưu thiếp, phản ứng đầu tiên rõ ràng là sốc và sợ hãi, nhưng rất nhanh đã chuyển thành buồn đau bi thống."
"Là giả bộ buồn đau."
Hoa Sùng nói: "Nhìn ngôn ngữ hành vi và biểu cảm có thể thấy là cô ta rất lo lắng. Điều này làm tôi khó hiểu bởi vì lúc trưa gặp nhau tôi thấy cô ta không phải là tuýp người dễ kích động."
"Nhưng không thể không thừa nhận khả năng ứng biến của cô ta rất tốt." Liễu Chí Tần nói: "Người khác chắc cũng không phản ứng nhanh bằng cô ta, lấy sự buồn bã đau khổ quá mức để che giấu đi sự sợ hãi."
"Cô ta như không ngờ rằng chúng ta tìm được bưu thiếp." Hoa Sùng trầm tư,
"Nhưng tấm bưu thiếp đó cô ta gửi cho Đường Tô, chúng ta tìm được cũng không có gì lạ, sao lại kinh ngạc như thế? Giống như chuyện đó không nằm trong sự trù tính của cô ta vậy."
"Điểm này tôi cũng không nghĩ ra, nhưng dù sao đi nữa, tấm bưu thiếp chính là manh mối quan trọng nhất, là chìa khóa phá án. Còn nữa, chuyện cô ta xóa Weibo không đơn giản như lời cô ta nói."
"Không phải lần trước đã nói qua rồi sao. Hung thủ rất tự tin vì có điều tra vòng quan hệ của nạn nhân cách mấy cũng không truy ra được hắn." Hoa Sùng rít một hơi thuốc lá,
"Dựa vào thái độ của Mạnh Tiểu Cầm, tôi nghĩ cô ta chắc chắn tấm bưu thiếp này không còn nữa, mà nếu còn, chúng ta cũng không thể nào liên hệ tới cô ta. Vì vậy khi chúng ta giao ra tấm bưu thiếp, cô ta đã hoảng loạn vì sợ bị bại lộ, cho nên phải khóc lóc bi thương để che giấu."
"Vậy thì có hai khả năng."
Liễu Chí Tần phân tích,
"Thứ nhất, cô ta cho rằng Đường Tô đã vứt tấm bưu thiếp này. Thứ hai, tuy rằng Đường Tô không vứt đi nhưng sẽ quăng nó trong đống đồ linh tinh, cho dù chúng ta tìm được cũng sẽ không chú ý tới. Với hai khả năng này cô ta đều có thể che giấu thân phận. Nhưng thật ra Đường Tô không những không vứt bỏ bưu thiếp, mà còn đóng khung nó, trang trọng để trên bàn làm việc."
"Đường Tô không chỉ thích tấm bưu thiếu, cô ấy còn quan tâm đến Mạnh Tiểu Cầm nữa." Hoa Sùng nhìn thành phố trước mặt, lẩm bẩm tự nói, "Tại sao Mạnh Tiểu Cầm lại nghĩ tấm bưu thiếp sẽ bị vứt đi?"
"Mạnh Tiểu Cầm lúc nãy có nói cô ta rất tự ti."
"Ừm?"
"Có thể cô ta cho rằng tấm bưu thiếp của mình không quan trọng."
Hoa Sùng gãi cằm, "Cũng đúng, qua bốn năm rồi, cô ta nghĩ Đường Tô vứt tấm bưu thiếp đi đã lâu, cho nên dấu vết cô ta đã từng có quan hệ với Đường Tô cuối cùng cũng bị xóa đi sạch sẽ."
"Cho nên cô ta mới tự tin cho rằng, cho dù chúng ta điều tra như thế nào cũng không tra ra cô ta."
Nói tới đây, di động Hoa Sùng đột nhiên vang lên.
"Tôi phải đến bệnh viện," Cúp điện thoại, Hoa Sùng nói: "Khâu Vi Vi khóc liên tục, còn suýt nhảy khỏi cửa sổ phòng bệnh.
"• Lúc Hoa Sùng đến bệnh viện, bác sĩ đã cho Khâu Vi Vi một mũi thuốc an thần. Con bé mệt mỏi nằm trên giường, hai mắt đờ đẫn. Mí mắt nó sưng đỏ, nước mắt trên mặt còn chưa khô."Tình trạng của con bé rất xấu, không phối hợp điều trị, suốt ngày quấy khóc đòi ba, đòi ông nội." Bác sĩ nói: "Mấy ngày nay tình hình sức khỏe càng ngày càng kém."
"Con bé muốn gặp ông nội?"
Hoa Sùng nhíu mày, "Nó không biết Khâu Quốc Dũng đã......"
"Con bé biết, nhưng có đôi khi nó không tỉnh táo, sẽ không nhớ thảm kịch ở nhà mình." Bác sĩ nhẹ nhàng dò hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!