Tâm độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss
Hồng nhan
31.
Trương Mậu hoang mang: " Mâu thuẫn logic là gì? Các anh nói chậm một chút, em nghe không hiểu!"
"Ví dụ hung thủ giấu hung khí ở nhà em, phản ứng đầu tiên của em chắc chắn phải là thấp thỏm, sợ hãi, và bất an, đúng không?" Hoa Sùng nói: "Anh cố tình nhắc đến hai chữ "vô tình" và "cố ý
", mục đích là để xem phản ứng của cô ta. Người bình thường sẽ luôn sợ hãi, nghi ngờ cho rằng hung thủ cố ý lựa chọn nhà mình. Còn cô ta thì không, còn phân tích ra rằng hung thủ chỉ vô tình giấu hung khí ở nhà mình, thoạt nhìn thì có vẻ là con người"lý trí
", nhưng thật ra nó lại không hợp lý. Cô ta nói là mình sợ hãi, nhưng nếu là người thực sự sợ hãi sẽ lựa chọn"hung thủ cố ý
", cũng nghi ngờ tự hỏi mình và người nhà đã có xích mích với ai hay không. Cho nên anh Tiểu Liễu nói mâu thuẫn logic là vì thế."
Trương Mậu xoa xoa tóc: "Hai anh giỏi quá."
Liễu Chí Tần nhìn Hoa Sùng cười cười một cái.
"Nhưng sự bình tĩnh của cô ta không kéo dài được lâu." Hoa Sùng nói tiếp:
"Lúc tôi hỏi đến tính cách chung của người dân Đạo Kiều, cô ta đột nhiên trở nên khó chịu, tôi cảm giác được cô ta rất chán ghét người nhà và hàng xóm, đây có lẽ là cảm xúc bị kìm nén trong lòng từ rất lâu. Từ đó trở đi, cô ta không hứng thú mấy với các câu hỏi về sở thích của tôi, giống như rất khó trả lời vậy. Tôi cố ý nhắc tới lương bổng, hỏi cô ta chừng nào sẽ mua nhà mới thì cô ta lại trở nên quẫn bách và phẫn nộ."
"Cô ta không muốn đề cập đến chuyện này."
Liễu Chí Tần nói: "Nó giống như một vết sẹo trong lòng cô ta vậy."
Trương Mậu nói: "Em còn không thể nghĩ được cô ấy là người giết Đường Tô."
"Không nên đem cảm xúc cá nhân vào vụ án." Hoa Sùng nói: "Cô ta có động cơ gây án."
•
"Ngài Hoa, chúng ta mới vừa gặp mặt trưa nay." Mạnh Tiểu Cầm đã bị đưa đến Đội điều tra tội phạm, tuy điệu bộ thong dong mỉm cười, nhưng khóe miệng cong lên lại cứng đờ. "Tôi nhớ anh nói là đã hỏi những điều cần hỏi, sao lại cần tôi đến Đồn cảnh sát?"
Hoa Sùng đi thẳng vào vấn đề: "Mấy ngày hôm trước phát hiện được thi thể ở khu khảo cổ Lạc Tây, chắc cô có nghe nói."
"Vâng. Chỗ ấy rất gần đường Đạo Kiều, hàng xóm bàn tán rất nhiều."
"Vậy cô có biết nạn nhân tên gì không?
"Mạnh Tiểu Cầm nhíu mày như đang tự hỏi. Vài giây sau, cô nói:"Tôi nghe người ta nói, người chết họ Đường."
Hoa Sùng không nói gì, chỉ nhìn cô ấy.
Từ lúc phát hiện thi thể Đường Tô đến nay, tuy cảnh sát vẫn chưa công bố danh tính với báo chí, nhưng qua mấy ngày điều tra, họ tên Đường Tô đã sớm bị lan truyền ra ngoài. Mạnh Tiểu Cầm sống ở đường Đạo Kiều, biết người chết họ Đường cũng không có gì kì lạ, cô ta mà không biết mới là khả nghi.
Ban nãy cô ta nhíu mày tự hỏi không phải là để nhớ lại xem "Người chết tên là gì, mà là đang tự hỏi "có nên nói ra tên họ người chết hay không
". Tự hỏi tự có thể trả lời, đúng là không chê vào đâu được. Nhưng như vậy lại trông rất đáng ngờ. Hoa Sùng hỏi tiếp:"Cô chỉ biết cô ấy họ Đường thôi sao?"
"Ý các anh là......" Mạnh Tiểu Cầm vừa nói vừa nhìn Hoa Sùng và Liễu Chí Tần ngồi bên cạnh:
"Các anh đang nghi ngờ tôi đấy à? Có rất nhiều người ở Đạo Kiều từng đến xem thi thể, nhưng tôi rất bận không thường xuyên ở nhà, trừ việc người chết là phụ nữ, họ Đường, thì tôi không biết thêm gì nữa cả."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!