Tâm độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss
Hồng nhan
23.
"Tiếu Lộ sinh ra ở nông thôn, dĩ nhiên phải gửi tiền về phụ giúp cha mẹ, cô ấy cũng còn một em trai đang đi học. Hiện tại thu nhập của cô ấy có thể gánh vác phí sinh hoạt cho gia đình, cha mẹ cô ấy dù không thể giúp được Tiếu Lộ trong công việc, nhưng họ cũng vẫn chủ động làm lụng, không ăn bám hẳn vào cô ấy. Nói cách khác, cô ấy có được một cuộc sống thoải mái. Nhưng có lẽ hung thủ không có, nên"hắn" cũng không nuối tiếc khi mất đi vị trí xã hội của mình hiện tại."
"
"Hắn" chắc chắn sẽ có cái tôi cao như Tiếu Lộ, cũng giỏi giang và tham vọng như Tiếu Lộ." Liễu Chí Tần nói tiếp ý nghĩ của Hoa Sùng: "Nhưng "hắn" vẫn không thể nào với được đến cuộc sống mà mình mong muốn, cứ thế mãi, áp lực, tủi phận, không cam lòng,... đè nén trong tim thời gian dài, dẫn đến tâm lý bất ổn và vặn vẹo..."
"Nếu "hắn" cũng từng là bạn của Đường Tô, "hắn" cũng sẽ đố kị với cô ấy như Tiếu Lộ." Hoa Sùng nói, "Khác cái là Tiếu Lộ chỉ để trong lòng, còn "hắn" lại có thể ra tay thật sự."
Cuộc bàn luận kết thúc, cả hai đều im lặng đi.
Phòng họp chỉ còn nghe được tiếng hô hấp và tim đập.
Hoa Sùng chẳng biết vì sao lại nhớ đến cô gái nhà ở hẻm Đông đường Đạo Kiều lúc lấy dao gọt hoa quả. Từ cách ăn mặc và trang phục có thể thấy cô ấy là một quản lý khách sạn giỏi giang, nhưng cô ấy không thể tránh khỏi căn nhà trệt ọp ẹp, và người nhà cuồng loạn.
Hoa Sùng ngẩng đầu, vừa nâng mắt đã thấy Liễu Chí Tần đang nhìn mình.
"Hôm nay chúng ta cũng suy luận ra được nhiều rồi, những chuyện còn lại để mai tính." Liễu Chí Tần cười cười, "Tổ trưởng Hoa, đêm nay có ngủ ở phòng nghỉ không?"
"Không, tôi phải về nhà, hoa tôi trồng mấy hôm không được tưới nước rồi." Hoa Sùng nói.
"Vậy... tôi chở anh về nhé?
"Liễu Chí Tần đứng dậy. Hoa Sùng lúc này mới nhớ đến vị hàng xóm mình xem như không khí kia. • Motor nổ máy rền rĩ lao đi trong thành phố buổi đêm lấp lánh ánh đèn, gió xuân ban đêm vốn mát rượi nhẹ nhàng, nhưng bị motor xé gió thổi phần phật bên tai lại có cảm giác mạnh mẽ hơn rất nhiều. Hoa Sùng ôm eo Liễu Chí Tần bằng một tay, nghiêm chỉnh tuân thủ quy tắc an toàn giao thông"không nói chuyện với người đang điều khiển phương tiện
", chỉ im lặng nhìn đường đêm không một bóng người. Nhưng thật ra Liễu Chí Tần lại không quen im lặng, lớn tiếng hỏi trong gió:"Tổ trưởng, tay còn lại của anh đâu?"
Hoa Sùng cúi đầu, phát hiện bàn tay còn lại không ôm eo Liễu Chí Tần đang tự ôm eo chính mình.... Cái tư thế này cũng khá là có tố chất nghệ thuật.
"Ôm tôi chặt vào, không ngã bây giờ.
"Liễu Chí Tần nói. Hoa Sùng vừa nghe đến chữ"ôm chặt", bèn thả luôn eo Liễu Chí Tần không ôm nữa.
"Ơ?" Liễu Chí Tần quay đầu lại
"Nhìn đường!" Hoa Sùng một tay chống ở phía sau, tay còn lại chỉ về phía trước, "Nhìn tôi làm gì?"
"Tôi sợ anh té."
"Té? Cậu lái xe í ẹ còn dám chở tôi đi?"
Liễu Chí Tần giảm tốc độ xe: "Nè, lên xe motor không phải chuyện giỡn đâu, anh ngồi cho chắc vào.
"Hoa Sùng nghĩ nghĩ một lúc mới chịu ôm lại eo Liễu Chí Tần. Liễu Chí Tần hỏi,"Nhà anh có trồng hoa nữa à?"
"Ừ, vài chậu, dù gì ban công cũng lớn."
"Là loại gì?"
Hoa Sùng "ừm" nửa ngày rồi trả lời gọn lỏn: "Không biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!