Chương 23: Hồng nhan (22)

Tâm độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Hồng nhan

22.

Ban đêm, Tổ Trọng án lại họp.

"Ngày 4 tháng 1, Đường Tô nghỉ phép ở nhà." Viên Hạo nói, "Cô ấy ở một mình tại khu biệt thự Tê Sơn Cư ở khu Minh Lạc, theo điều tra, lúc ba giờ chiều ngày hôm đó cô ấy ra khỏi nhà, quần áo mặc trùng khớp với thời điểm tử vong.

Xuất hiện cuối cùng trong camera theo dõi ở ngõ nam đường Đạo Kiều, lúc 8 giờ 21 phút tối. Chúng tôi đã xem thêm băng ghi hình của camera khu Đạo Kiều, không có người theo dõi phía sau cô ấy, không có đồng nghiệp hay người nào khả nghi.

Nhưng camera ở Đạo Kiều thì mọi người biết rồi đó, chỗ có chỗ không, không quay lại được hết.

Khúc Trị nói tiếp: "Thông qua tra hỏi và điều tra, chúng ta biết được Đường Tô tính tình dễ chịu, không có thù oán gì với đồng nghiệp ở Âu Lai, trừ một người tên Tiếu Lộ."

Hoa Sùng gật đầu, "Phải, anh đã gặp rồi."

"Lúc em trở về nghe nói đã tra ra được Tiếu Lộ có bằng chứng ngoại phạm?" Khúc Trị hỏi.

"Đúng vậy, lúc đó cô ấy đang nghỉ phép, đi Song Tây Bản Nạp du lịch."

"Vậy còn thuê người giết hại nạn nhân thì sao?"

"Buổi chiều tôi đã tra lịch sử duyệt web và cả danh sách cuộc gọi của cô ấy." Liễu Chí Tần nói: "Không có gì bất thường, nên loại bỏ khả năng cô ấy thuê người gây án."

Khúc Trị thở dài: "Vụ này lại bí."

"Vụ Từ Ngọc Kiều còn bí hơn." Trương Mậu nói:

"Vừa nãy em có đi thẩm vấn Khâu Đại Khuê, ông ta nói hộp dụng cụ búa linh tinh mọi ngày đều để trong cái rương gỗ ngoài cửa sổ. Em thử tới đó xem, thì cái rương đúng là nằm ngoài cửa sổ, bên trong để một đống dụng cụ lộn xộn."

"Ngoài cửa sổ, ở nhà trệt?" Hoa Sùng nhớ lại kết cấu nhà Khâu Đại Khuê: "Vậy chẳng phải ai đi qua cũng có thể lấy búa sao!"

"Đúng vậy."

Trương Mậu nói: "Cái rương gỗ để ở ngoài đã nhiều năm."

Hoa Sùng bóp trán, điểm đáng ngờ giống nhau ở hai vụ án là đều bị búa gia dụng đập vào đầu, bỗng nhiên một buổi chiều lại lộ ra thêm chi tiết manh mối nữa. Anh căng thẳng, ánh mắt bất giác nhìn về phía Liễu Chí Tần một cái.

Họp hội kết thúc, các đội viên giải tán, Khúc Trị không đi, ở lại cùng thảo luận tiếp với Hoa Sùng hai điểm đáng ngờ. Liễu Chí Tần nhìn nhìn, rồi đứng dậy ra ngoài cửa. Hoa Sùng tưởng cậu rời đi, nhưng lát sau lại thấy quay lại, trên tay là túi nhựa đựng ba chai nước mua ở cửa hàng tiện lợi.

Mấy ngày nay Khúc Trị bị ám ảnh với những cây búa, oán giận kể với Hoa Sùng về nhà ngủ mơ cũng thấy bị người ta cầm búa đánh sau ót. Liễu Chí Tần đem túi để lên bàn, Hoa Sùng và Khúc Trị lần lượt lấy đồ uống trong túi.

Khúc Trị cầm chai hồng trà, Hoa Sùng lấy nước ngọt có gas, còn dư lại một chai nước suối là của Liễu Chí Tần.

Khúc Trị tu hết nửa chai hồng trà, tâm tình mới tốt hơn được xíu, cậu vuốt mặt, đứng dậy rời văn phòng tổ Trọng án, còn mệt mỏi cười cười với Liễu Chí Tần: "Cảm ơn cậu nha anh Tiểu Liễu."

Liễu Chí Tần giơ tay: "Không có gì."

Tiễn Khúc Trị đi xong, Hoa Sùng vừa thu dọn giấy bút tài liệu trên bàn vừa hỏi: "Sao lại quay về rồi?"

Liễu Chí Tần mở chai nước khoáng, thuận tay kéo một cái ghế dựa ra ngồi. "Không phải anh có chuyện muốn nói với tôi sao?"

"Hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!