Chương 211: (Vô Đề)

Chuyển ngữ: Yi / Beta: Andrew Pastel

Tâm độc

41.

Cổ tay tê dại, hình như máu đã ngừng chảy.

Ngón trỏ Liễu Chí Tần run rẩy ấn vào cò súng, hình ảnh trong mắt dần trở nên vặn vẹo. Trong không khí phảng phất tràn ngập cát vàng và mùi thuốc súng, tất cả âm thanh đều trở thành tiếng rít chói tai, tim đập không ngừng, từng tấc da thịt trêи thân đều đau đớn, như bị một con dao cùn rỉ sét cứa qua cứa lại…

Tay phải của cậu vẫn cầm súng, khẩu súng cũng run rẩy theo cánh tay, tay trái rút lại, che đi nửa trêи khuôn mặt.

Lòng bàn tay nóng rực, hốc mắt và trán cũng nóng theo, lông mi trong lòng bàn tay rung lên, một luồng sức mạnh làm người choáng váng bỗng lao thẳng vào đầu, như một quả đấm đang đấm tới.

Cậu không thể tránh được, chỉ có thể lắc lắc đầu trong vô vọng.

Trong đầu cậu, hình ảnh rõ ràng của An Trạch từ từ trở nên mơ hồ, như thể gió cát chợt nổi lên trêи sa mạc, chiến tranh xảy ra, An Trạch đứng trong cát bụi và chiến hỏa, mặt mày bị che khuất không thể nhìn rõ ràng.

Anh hai, anh hai…

Cậu kêu lên trong lòng, giống như khi còn bé.

Khi còn nhỏ, An Trạch lúc nào cũng đi phía trước cậu, mở đường cho cậu, vì cậu mà chặn lại tất cả nguy hiểm, sau đó nghiêng người sang một bên, đưa tay ra, cười nói:

"Đi nổi không? Muốn anh dắt hay là cõng đây?"

Ký ức dâng trào, chuyện cũ năm xưa lấp đầy lồng ngực, mỗi một chuyện đều đầy sự dịu dàng.

"Anh ơi." Hầu kết lăn lăn, tiếng gọi khô khốc và trầm thấp bật ra từ môi cậu, hình ảnh trong đầu như hiện lên trước mắt, An Trạch đứng cách đó không xa, mỉm cười, ngoắc ngoắc tay, âm thanh giống như trong quá khứ:

"Sao lại chậm như vậy? Nhanh lên!"

Như bị kéo bởi một sợi dây vô hình, cậu bắt đầu chậm rãi bước về phía trước. Trêи mặt có thứ gì đó ấm áp, lấy tay lau đi, thì ra là nước mắt.

Cậu miễn cưỡng dừng lại.

"Anh có lỗi với em." Tiếng súng từ xa truyền đến, còn có tiếng gầm rú của máy bay trực thăng, nét mặt An Trạch đột nhiên trở nên bi thương, đôi mắt luôn sáng ngời lại lộ ra sự ảm đạm, như là hội tụ tất cả áy náy, ảo não và không cam lòng.

"Anh, anh đang nói cái gì vậy?"

Liễu Chí Tần lẩm bẩm nói nhỏ, cơ trêи cổ co giật, hơi thở rối loạn.

"Anh không phải một cảnh sát tốt.

"Quần áo trêи người An Trạch đầy máu tươi, ngực, vai, chân… đều dính đầy máu. Liễu Chí Tần trơ mắt nhìn anh ở trước mặt mình quỳ xuống, tay tràn đầy vết thương nắm chặt cát vàng trêи đất."Anh…" GiọngLiễu Chí Tần trở nên nghẹn ngào, như thể lục phủ ngũ tạng đều đang nức nở.

"Anh biết, mấy năm nay em luôn tìm chân tướng năm đó." An Trạch cúi thấp đầu, nửa khuôn mặt bị bao phủ trong bóng tối, nước mắt rơi xuống, nhưng là màu máu.

"Anh!" Liễu Chí Tần không khỏi run lên, theo bản năng mà lắc đầu.

"Là anh." An Trạch bỗng ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ như máu, trêи mặt đã tràn đầy vết máu, "Người kia là anh! Là anh! Người hại chết anh không phải ai khác, là chính anh!

"Vừa nói, An Trạch vừa đấm mạnh vào ngực mình, âm thanh kia nặng nề, mỗi một đấm đều như đấm vào lòng người nghe. Liễu Chí Tần không nhúc nhích."Nhưng anh không có cách nào khác." Giọng An Trạch thấp xuống, lẩm bẩm, "Anh bị người kia khống chế, trở thành "quân cờ

"của hắn. Hắn nói, anh là"quân cờ" thứ nhất của hắn, là một "quân cờ" dùng tốt nhất."

"Không!" Liễu Chí Tần điên cuồng lắc đầu, "Không thể!"

Trong mắt An Trạch tràn đầy bi thương và bất lực, "Anh hại chết anh em, chiến hữu, anh… Anh không khống chế được chính mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!