Chuyển ngữ: Feng / Beta: Andrew Pastel
Tâm độc
40.
Đường Cốc Phong càng ngày càng gần, nhưng tình hình khu Châu Thịnh lại càng gấp gáp. Hoa Sùng không có nhiều thời gian để do dự, ngày ngã tư đường anh đổi hướng, nhấn ga, chạy về khu Trường Lục.
Ở bên kia, Liễu Chí Tần gấp gáp nói, giống như đang chạy: "Yên tâm, bên này giao cho em với đội trưởng Thẩm, Nhạc Nhiên sẽ dẫn người đến đó ngay lập tức, em cam đoan với anh, nhất định sẽ dẫn Liên Phong sống sót tới trước mặt anh!"
Hai chứ "sống sót" giống như bàn là nóng bỏng chạm vào da người, Hoa sùng cắn chặt răng, tay nắm chặt lấy tay lái.
Vừa nực cười cũng vừa bất đắc dĩ, Liên Phong hại chết nhiều người vô tội như thế, tội ác tày trời, có chết trăm ngàn lần cũng không đủ. Những người bị hắn hại chết thậm chí còn có An Trạch đã hy sinh ở sa mạc 5 năm trước.
An Trạch là anh trai Liễu Chí tần, là đồng đội mình để ý nhất. Mà bây giờ, Liễu Chí Tần lại phải đảm bảo: Em sẽ đưa hắn sống sót tới trước mặt anh!
Liên Phong phải sống, nếu không cảnh sát không thể nào quét sạch thế lực Khâu Tái còn sót lại.
Lúc này ở Lạc thành, việc canh gác đã tăng tối đa, toàn bộ đội ngũ cảnh sát đặc nhiệm đều đến, quân đội tinh nhuệ cũng tới chi viện. Chỗ Liên Phong ẩn thân đã bị lộ, dù có bản lĩnh đến cỡ nào thì cũng chạy đằng trời.
Phần tử khủng bố bị vây quanh thì sẽ lựa chọn điều gì, Hoa Sùng rất rõ ràng. Tự sát đối với chúng không hề thống khổ, không phải là thất bại, ngược lại nó là một vinh dự tối thượng.
Cái chết không phải là sự trừng phạt!
Ngực Hoa Sùng nhức nhối từng cơn, đôi mắt u ám. Hận mình không phát hiện ra Liên Phong sớm, càng hận bản thân mình không thể bảo vệ Tiếu Thành Tâm.
Hô hấp ngày càng nặng nề, cảm xúc dần có dấu hiệu mất không chế.
Bỗng nhiên, một chiếc xe tải từ bên phải lao tới, bóp hồi còi cảnh báo.
Hai xe gần như va vào nhau, bánh xe ma sát với mặt đường thành âm thanh bén nhọn. Đai an toàn kéo mạnh Hoa Sùng về lưng ghế, đồng tử co lại, tức khắc tỉnh táo hoàn toàn.
"Mẹ nó!
"Tay phải anh nắm lại thành quyền, đập mạnh lên tay lái.. Tài xế xe tải thấy là xe cảnh sát, không dám chửi ầm lên, chỉ oán giận một câu"Cảnh sát đi đường mà cũng không để ý hả
"rồi nhấn ga đi mất. Hoa Sùng hít một hơi, đầu ngón tay khó khống chế mà run rẩy: không phải vì sợ, mà vì phẫn nộ. Không khắc chế được sự căm giận này. Xe cảnh sát chạy qua không ngừng, trực thăng vũ trang cũng hướng về đường Cốc Phong. Anh cố gắng bình tĩnh lại, lần nữa dẫm chân ga. Trong tai nghe truyền đến giọng của Thẩm Tầm:"Chiêu Phàm mới báo với tôi, mấy người bị tác chế thành bom đều bị tổ chức tẩy não thành tội phạm giết người, giống với tình huống của Trần Thần, bây giờ tổng cộng là phát hiện được năm người, đều xuất hiện ở xung quanh khu dân cư ở trung tâm thương mại Châu Thịnh, ba người đã bị khống chế.
Đạn dược bọn chúng mang không lớn, khác Tiếu…. tổ trưởng Tiếu."
Nghe thấy "tổ trưởng Tiếu" hốc mắt Hoa Sùng lại bỗng nhiên nóng rực.
"Bên Chiêu Phàm đang tiến hành truy tìm toàn diện, sơ tán quần chúng, yêu cầu lượng nhân lực lớn." Thẩm Tần nói tiếp "Chiêu Phàm am hiểu tác chiến nhưng lại không am hiểu trường hợp lớn, hiện trường vẫn phải dựa vào cậu."
"Tôi hiểu rồi.
"Hoa Sùng vẫn chưa nhận ra được giọng mình đã khàn đến cực độ. Thẩm Tần thở dài:"Chí Tần đang truy tìm vị trí chuẩn của Liên Phong, không rảnh tay lo phía Châu Thịnh, tôi và Phó Hứa Hoan sẽ đi tìm tín hiệu kíp nổ."
"Ừm.
"Thẩm Tần chần chờ một lúc, giống như có chuyện muốn nói. Hoa Sùng hỏi"Đội trưởng Thẩm?"
"Chí Tần, cậu ấy…" Thẩm Tần dừng lại một chút: "Trạng thái hơi không ổn.
"Hoa Sùng căng thẳng, trái tim như bị đâm vào. Vì sao trạng thái Liễu Chí Tần không ổn, đương nhiên anh biết. Không lâu trước đây, Liên Phong nói trong điện thoại, 5 năm trước ở Toa Thành, trong tiểu đội không còn ai sống sót đó có một"quân cờ".
"Quân cờ
"đó, là ai? Liên Phong máu lạnh, người bị hắn khống chế, kết cục đều cực kì thê thảm, như Trần Thần, Hàn Cừ, như…. Tiếu Thành Tâm. An Trạch sẽ là"quân cờ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!