Chương 21: Hồng nhan (20)

Tâm độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Hồng nhan

20.

Sáng sớm, Hoa Sùng vừa mở mắt thì thấy một khuôn mặt gần trong gang tấc.

Liễu Chí Tần nằm nghiêng bên cạnh anh, gối đầu lên cánh tay, tay còn lại thì để trên hông, nằm sát mép giường, tưởng chừng như Hoa Sùng chỉ cần thúc nhẹ một cái cậu sẽ ôm chăn ngã xuống đất.

Có lẽ vì mới tỉnh lại, đầu óc còn chưa hoạt động, nên Hoa Sùng vẫn nằm im, ngắm nhìn gương mặt trước mắt này. Góc cạnh rõ ràng, nhưng lại không mất đi vẻ tinh tế, tóc Liễu Chí Tần rất ngắn, lộ lên cái trán tỉ lệ cân xứng với gương mặt.

Đường cong mũi và cằm rất đẹp, lúc bình thường nhìn nghiêng vô cùng sắc sảo, nhưng khi ngủ lại có vẻ dịu dàng vô hại. Môi cậu rất mỏng, mỗi lần nói chuyện khoé môi đều cong lên rất nhẹ, nếu không để ý sẽ không nhìn ra.

Liễu Chí Tần vẫn còn chìm trong giấc ngủ, hai mắt nhắm nghiền, mắt hai mí cong đến đuôi mắt, trông rất đẹp, cực kì hút mắt người khác.

Hoa Sùng nhẹ nhàng vươn tay, muốn sờ lên đuôi mắt Liễu Chí Tần, mắt cậu là mắt phượng, đuôi mắt dài, rũ xuống. Kiểu mắt này nếu là trên mặt con gái, sẽ như hoa dệt trên gấm, chỉ cần rũ mắt thì sẽ hiện lên vẻ yếu đuối đáng thương cần người che chở, nhưng cậu ta lại là con trai, là cảnh sát cần có sự nghiêm chỉnh mà sở hữu đôi mắt như vậy, trông có hơi buồn cười.

Hoa Sùng ngứa ngáy trong lòng muốn sờ thử. Nhưng bàn tay vừa vươn tới lại không sờ được, Liễu Chí Tần ngủ nông, tư thế ngủ lại không thoải mái, vừa cảm thấy bên người có động tĩnh nhỏ liền tỉnh lại.

Vừa mở mắt cậu đã thấy gương mặt tò mò của Hoa Sùng cùng bàn tay đang tiến đến gần mặt mình.

Hoa Sùng không bị dọa đến mức nhảy dựng, nhưng tim cũng bị sai mấy nhịp, bàn tay phản xạ có điều kiện giật về. Anh vội chống tay lên nệm ngồi dậy, hất hất đầu, lúc này mới coi như tỉnh dậy hoàn toàn.

"Chào buổi sáng Tổ trưởng."

Liễu Chí Tần cũng ngồi dậy, cặp chân dài vươn ra khỏi giường tìm giày trên mặt đất.

"Cậu không về nhà à?" Hoa Sùng có chút bất mãn, nhưng chủ yếu là áy náy vì khi nãy quấy quá cậu ngủ: "Ở lại sao không nói tôi một tiếng?"

"Ngủ lại văn phòng cần phải báo cáo nữa sao?

"Áo khoác Liễu Chí Tần ném trên ghế sô pha, trên người giờ chỉ đang mặc một chiếc áo phông cổ rộng màu xám đậm, cúi người mang giày làm sống lưng cong một đường mạnh mẽ, góc áo lơ đãng lộ ra vòng eo gầy gợi cảm. Liễu Chí Tần mang xong giày, quay đầu lại nhìn Hoa Sùng, trong mắt phảng phất ý cười."Ngủ lại thì không cần báo cáo." Hoa Sùng xuống giường từ phía bên kia: "Nhưng trong phòng có một cái giường thôi, nếu biết cậu ngủ lại tôi ít nhất cũng xích qua một bên, không đến mức ép cậu ra mép giường."

Ý cười trong mắt Liễu Chí Tần càng đậm hơn, cậu cất giọng ôn tồn nói, ấm áp như gió xuân ngoài cửa sổ: "Giường vốn nhỏ mà, là tôi phiền anh rồi."

"Cậu suýt thì rớt xuống đất, còn nói phiền tôi?"

Hoa Sùng cũng mau chóng mang giày, đứng dậy mặc thêm áo khoác: "Lần sau muốn ngủ lại thì nói tôi một tiếng, tôi kiếm chỗ ngủ cho cậu."

Liễu Chí Tần ngạc nhiên một chút mới cười nói: "Cảm ơn Tổ trưởng Hoa."

Sáng sớm ngồi trong phòng họp vừa xem ảnh thi thể chết thảm vừa nghe báo cáo pháp y hiển nhiên không phải là việc gì sung sướng lắm, đặc biệt là thi thể đã thối rữa đến trơ cả xương trắng, chỉ xem hình thôi mà như ngửi được mùi hôi thối.

Trương Mậu đến tổ Trọng án không lâu, nhìn thấy tình trạng thi thể đã thấy không ổn, nghe thêm Từ Kham nói một lúc thì nôn sạch bữa sáng vừa ăn. Nhưng Liễu Chí Tần lại chẳng có phản ứng gì, còn nhìn chằm chằm màn hình, lâu lâu lại hớp một ngụm trà hoa cúc.

Trà hoa cúc là của Hoa Sùng, ban đầu Hoa Sùng lười, không có nước sôi thì rót đại nước nguội vào. Hiện giờ Liễu Chí Tần nhận nhiệm vụ nấu nước pha trà cho Hoa Sùng, cũng tiện tay rót cho mình một ly.

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, xét nghiệm đối chiếu DNA với danh sách người dân mất tích đã tra ra, người chết tên Đường Tô, giới tính nữ, chưa có gia đình, lúc còn sống là phó hiệu trưởng thường vụ trường trung học quốc tế Âu Lai.

Hai tháng trước, cha mẹ Đường Tô đến đồn cảnh sát báo con gái của họ mất tích. Phụ nữ trẻ mất tích luôn là tâm điểm chú ý của xã hội, nhà Đường ở Lạc Thành cũng là một trong những nhà giàu có, có gia thế, vụ việc nhanh chóng được phân cục Minh Lạc thông qua, từ đó đến nay vẫn luôn không ngừng tìm kiếm Đường Tô.

Nhưng nhìn kết quả khám nghiệm tử thi, thì cô ấy đã bị sát hại trước khi cha mẹ cô kịp báo án. Thời gian tử vong của Đường Tô được suy đoán là khoảng ngày 4/1 đến ngày 5/1.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!