Chương 20: Hồng nhan (19)

Tâm độc 

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Hồng nhan

19.

Liễu Chí Tần vừa nói dứt câu, cả phòng liền xôn xao.

Lý Huấn nói ra điều mọi người nghi hoặc nhất: "Sao đến mức ấy được? Chỉ có ghen ghét mà có thể giết người? Ai từ nhỏ mà chẳng đố kị người khác, nếu ai cũng ghen ghét thôi mà đi giết người thì chắc loạn mất."

Khúc Trị tán thành: "Tôi cũng cảm thấy không đến mức đó, nhưng nếu là đố kị mà giết người, thì người ông ta ghen ghét phải là bố mẹ Từ Ngọc Kiều chứ, giết Từ Ngọc Kiều làm gì?"

"Thật ra tôi cho rằng nguyên nhân giết người vì đố kị không lạ, đặc biệt là Khâu Đại Khuê rất yêu thương con gái."

Hoa Sùng đứng cạnh Liễu Chí Tần: "Mọi người cảm thấy không đến mức đó, vì mọi người đang rất ổn, không ở trong hoàn cảnh hung thủ, hoặc hoàn cảnh Khâu Đại Khuê."

Trương Mậu giống như đã hiểu ra, gật gật đầu.

"Nhưng mà tôi cũng không đồng ý giả thiết anh Tiểu Liễu vừa nói." Hoa Sùng nói, quay người về phía Liễu Chí Tần cười cười: "Sự đố kị thành lập trên cơ sở quen biết, nhưng theo thông tin chúng ta có thì Khâu Đại Khuê không liên quan gì tới Từ Ngọc Kiều, cô ấy đối với ông ta cũng là một người giàu bình thường thôi, mà ở Lạc Thành không thiếu người giàu, còn rất nhiều người giàu hơn Từ Ngọc Kiều, sao ông ta chỉ nhắm vào cô ấy?"

Liễu Chí Tần cong ngón trỏ gãi lên thái dương, bị phản bác cũng không tỏ vẻ xấu hổ, lịch sự nói: "Là tôi sai sót, đã quên mất điểm này."

Cậu vừa nói vừa nhìn chăm chú vào Hoa Sùng, nhưng ánh mắt anh lại như chuồn chuồn lướt nước, nhìn cậu một chút rồi lại quay đi hướng mặt về mọi người: "Nói tới đây, thì chúng ta thử cường điệu một chút, đưa "ghen ghét Từ Ngọc Kiều có gia cảnh tốt

"vào động cơ gây án. Lúc trước chúng ta không nghĩ đến điểm này, chỉ chăm chăm tìm mâu thuẫn cá nhân với người khác, kết quả thì không tìm được gì cả. Cho nên mọi người chú ý đừng lơ là cái chi tiết"đố kị

"này. Khâu Đại Khuê thì tiếp tục thẩm tra, tuy vừa rồi chúng ta suy luận rằng khả năng ông ta là hung thủ rất thấp, nhưng cũng không nói trước được."

Cuộc họp kết thúc thì đêm đã khuya, Hoa Sùng ngồi trong phòng họp chưa rời đi, Liễu Chí Tần ngồi cách anh một đoạn xa, gấp sổ tay lại, nhưng cũng không có ý định ra khỏi phòng.

Trương Mậu và Khúc Trị cùng đứng dậy, Khúc Trị kêu, "Tổ trưởng, sao còn chưa đi?"

"Tôi ngồi nghỉ một chút.

"Hoa Sùng xua xua tay. Khúc Trị liếc Liễu Chí Tần một cái, hơi nghi ngờ. Trương Mậu thì còn nghi ngờ hơn, vừa ra khỏi cửa đã hỏi:"Anh Liễu mới tới không bao lâu mà sao thân với Tổ trưởng dữ vậy? Hai người đó bàn chuyện động cơ giết người khi nào sao em không biết gì hết?"

"Anh cũng có biết gì đâu."

Khúc Trị ai oán xoa bóp vai cổ đau nhức, "Mẹ nó vụ án càng điều tra càng loạn, đầu anh muốn điên luôn rồi."

"Không phải điên đâu, là ngủ không đủ nên não không hoạt động tốt được ý."

"Một ngày có mấy tiếng để ngủ, đủ giấc mới là lạ. Điện thoại di động dù để chế độ chờ 24 giờ cả ngày đến tối còn phải cắm sạc mà!"

"Vậy mà Tổ trưởng Hoa tràn đầy năng lượng ghê anh nhỉ."

Khúc Trị nhìn nhìn, thở dài, "Anh ấy làm gì tràn đầy năng lượng, là cố đấm ăn xôi, ép mình làm việc quá mức thôi.

"• Đợi cho phòng họp không còn ai, Liễu Chí Tần mới đi đến trước mặt Hoa Sùng, đặt một ly thuỷ tinh lên bàn. Trong ly nước nổi lơ lửng năm đoá hoa cúc vàng nhạt. Hoa Sùng ngẩng đầu,"Thì ra là cậu lấy ly của tôi, làm lúc nãy họp tôi kiếm mãi không thấy."

"Oan quá." Không biết có phải vì đêm đã khuya hay không, Liễu Chí Tần chống cằm, gương mặt có vẻ lười biếng hơn mọi ngày, giọng cũng khàn đi: "Lúc ở ngân hàng Tân Lạc anh nghe điện xong thì vội đi mất, nếu không phải tôi lấy nó về giùm anh thì giờ này nó đã bị công nhân vệ sinh vứt thùng rác rồi."

Hoa Sùng cầm lấy cái ly uống nước rất thông dụng của mình lên lắc lắc, nhìn chằm chằm một hồi lâu mới hỏi: "Cậu ngâm cho tôi một ly trà khác à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!