01.
Ở thành phố Lạc Thành có câu nói "đông quý nam phú, tây nghèo bắc tiện
". Phía đông và nam thành phố tập hợp những biệt thự, khu đô thị cao cấp xa hoa, còn phía tây và bắc tập trung người nghèo với những khu ổ chuột lụp sụp. Khu Phú Khang nẳm ở phía tây, là một khu dân cư lâu đời, tên có chữ"Phú" nhưng lại là một trong những khu nghèo nhất nhì thành phố.
Những khu nhà xưởng bỏ hoang, những căn nhà lụp xụp lung lay sắp đổ, chen chúc ầm ĩ dọc đường bày bán la liệt hàng giả hàng nhái và các loại hàng chợ rẻ tiền, tiếng la hét chửi rủa tục tĩu ồn ào vang khắp phố, xen quanh các tiệm mạt chược mọc như nấm sau mưa.
Cả một khu nhà cửa xuống cấp dơ bẩn chảy lềnh những rác cùng người dân ở đó đã tuy đã bị cả thành phố ghẻ lạnh, nhưng vẫn ngoan cố bám trụ đến tận bây giờ.
Chắc có lẽ cũng ít ai biết, khu Phú Khang nghèo nhất này, lại là khu dân cư đầu tiên của thành phố.
Trời còn chưa hừng đông, ở Phú Khang các quán ăn, xe bánh bao bánh quẩy đã bắt đầu lu bu công việc. Trong ánh đèn dây tóc tù mù, vợ chồng, cha con nhễ nhại dầu mỡ cùng mồ hôi đứng trước những gian bếp bốc hơi nghi ngút, nấu nước, nhồi thịt.
Nếu dậy trễ sẽ không kịp bán cho công nhân, người đi làm.
Khói bếp phủ lên những con hẻm nhỏ tối mịt một màu trắng nhờ nhờ, nước bẩn bị hắt thẳng ra ngoài cửa, nồng lên một mùi hôi thối tanh tưởi.
Cũng trong lúc đó, trong tòa chung cư sang trọng cao ngất chọc trời Lạc An phía nam thành phố, mọi người vẫn đang an giấc nồng. Ở khu biệt thự độc lập Minh Lạc phía nam, đám vệ sĩ được huấn luyện bài bản đứng trắng đêm dưới ngọn đèn đường bảo vệ an toàn cho chủ nhân.
Có thể nói cái lý thuyết nỗ lực thật nhiều sẽ sống tốt mãi mãi không thể thích hợp với cái tầng lớp dưới đáy xã hội mỗi ngày đều phải giãy giụa trong vũng bùn mưu sinh.
Chân trời hừng lên một vài tia sáng, đánh loãng màn đêm đen đặc thành màu xanh tím.
Mấy năm trước thành phố ra quy định, việc bán hàng rong ở các nơi công cộng như trạm xe bus hay tàu điện ngầm, công viên, trước cổng trung tâm thương mại.. chỉ được diễn ra trước 9 giờ sáng. Sau khi bán phải dọn dẹp sạch sẽ rác thải.
Nếu quá thời gian này mà vẫn còn tiếp tục buôn bán sẽ bị tịch thu xe bán, còn phải đóng phạt rất cao.
Vì thế muốn bán được nhiều, nhiều người hàng rong rất sớm đã đẩy xe ra bán, còn ước gì có thể bày quầy từ nửa đêm.
Khâu Đại Khuê con trai của ông Khâu Quốc Dũng, hôm qua đánh bài về muộn, nên sáng nay dậy trễ nửa tiếng đồng hồ. Khâu Quốc Dũng ngồi trên xe ba bánh, tức giận phừng phừng, liên tục mắng con trai vô tích sự, chỗ ngon thường bán ở đầu phố đã bị nhà Lý Bảo Liên cướp mất.
Khâu Đại Khuê năm nay ba mươi mấy, không có tài cán gì, nghèo mà không có chí tiến thủ, sáu năm trước vất vả lắm mới cưới được một người vợ, nhưng vợ hắn sinh xong em bé không lâu sau liền bị ung thư.
Nhà nghèo rớt mồng tơi làm gì có tiền đi chữa trị.
Sau vài tháng, người vợ phải ra đi.
Đứa con gái nhỏ vừa mấy tháng tuổi đã không còn mẹ, Khâu Đại Khuê lúc này mới chịu cùng bố thức khuya dậy sớm đi buôn bán. Nói buôn bán thế thôi chứ thật ra cũng là sáng làm bánh quẩy đẩy xe đi, xong bữa sáng thì bán cơm trưa, làm tiếp buổi tối bán rồi lại bán ăn khuya.
Một ngày không kiếm ra bao nhiêu, nhưng bớt ăn bớt mặc, cần kiệm một chút cũng đủ lo cho con gái nhỏ.
Khâu Đại Khuê là người thất học, không có đam mê, chỉ yêu thích duy nhất một thứ là đánh bài, nhưng số lại đen, mười ván thì thua sạch chín ván, về nhà tức giận đấm ngực giậm chân không chịu ngủ yên, nếu sáng không phải dậy sớm hắn cũng không muốn ngủ.
Vì dậy muộn nửa tiếng, chỗ bán quen ở đầu phố bị cướp mất, thành thử đến chín giờ cảnh sát trật tự đô thị đến đuổi, phải dọn về, trên xe vẫn còn hơn phân nửa bánh quẩy chưa bán kịp.
Trên đường về Khâu Quốc Dũng lại đè đầu con trai Khâu Đại Khuê mắng chửi thêm một trận, té tát đến mức hắn chẳng dám ngẩng đầu lên.
Từ lúc vợ mất tính tình Khâu Đại Khuê cũng trầm lặng hơn rất nhiều, nên hắn cũng lười đôi co cùng ông già. Đậu được xe ba bánh vào sân hắn liền bỏ đi hút thuốc.
Cửa nhà bị Khâu Quốc Dũng tức giận đóng sầm một tiếng thật to, kẽo cà kẽo kẹt đung đưa qua lại như sắp rớt đến nơi.
Khâu Đại Khuê thở dài, bước ra đầu hẻm.
Đầu xuân, Khâu Đại Khuê chuẩn bị đi chợ hàng giả trong vùng cách khoảng hai dặm để sắm sửa cho cô con gái nhỏ một bộ cánh mới. Những khu mua sắm cao cấp sa hoa như cung điện ở Lạc An và Minh Lạc hắn đã từng đi qua.
Năm trước hắn dẫn con gái dạo thử một vòng, định bụng sẽ sắm cho con bé một bộ hàng tốt làm quà Tết, nhưng vét hết tiền trong người cũng không mua nổi một cái váy nhỏ, cuối cùng cũng chỉ có thể dẫn con bé vào tiệm McDonald kế bên mua một phần ăn.
Chợ hàng giả đều là người trong xóm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!