Chương 17: Hồng nhan (16)

Tâm độc (16)

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Hồng nhan

16.

Vì Khâu Đại Khuê là nhân chứng cho vụ án Từ Ngọc Kiều nên phân cục Phú Khang liền đem vụ án Khâu Quốc Dũng chuyển lên cho cảnh sát Lạc Thành.

Lúc đó, Hoa Sùng đang cùng Liễu Chí Tần đến ngân hàng Tân Lạc điều tra lần nữa về quan hệ trong công ty của Từ Ngọc Kiều. Trước mắt vụ án như đi vào ngõ cụt, chứng cứ chỉ nhắm đến Tang Hải, mà cậu ta lại không giống hung thủ. Liễu Chí Tần phân tích khả năng động cơ gây án có thể là vì đố kị ghen ghét.

Mà quan hệ xã hội của Từ Ngọc Kiều không phức tạp, chỉ có gia đình và đồng nghiệp, cộng với Tang Hải. Nếu bỏ Tang Hải ra, thì người có động cơ gây án là "đố kị

"chỉ còn là đồng nghiệp. Hoa Sùng điều tra lại được một nửa thì Khúc Trị điện thoại tới."Tổ trưởng! Khâu Đại Khuê đã giết chết bố mình rồi tự thú rồi, còn nói muốn tố giác bố hắn lừa sát hại hai mạng người nữa!"

"Khâu Đại Khuê?"

Hoa Sùng suýt chút nữa nghĩ mình nghe nhầm, vội vàng bước nhanh ra chỗ vắng, "Ông ta giết bố mình?

"Liễu Chí Tần nghe tin cũng cả kinh, quay đầu nhìn bóng lưng Hoa Sùng, rồi mỉm cười mời nhân viên ngân hàng đang được hỏi chuyện ra khỏi phòng họp nhỏ. Hoa Sùng nhanh chóng gập điện thoại, mệt mỏi đỡ trán,"Một vụ án lôi thêm một vụ án nữa. Khâu Đại Khuê giết chết ông lão Khâu, giờ đang ở cục cảnh sát, tôi phải về ngay."

"Tôi đi với anh."

Liễu Chí Tần nãy giờ đã ghi chép lời khai cẩn thận, tiện tay cầm ly trà hoa cúc Hoa Sùng đang uống dở bỏ vào túi, "Đi thôi."

"Ông ta không đáng tồn tại! Ông ta nên chết sớm hơn!"

Trong phòng thẩm vấn trụ sở chính đội cảnh sát hình sự, Khâu Đại Khuê trên tay vẫn còn vết máu chưa được rửa sạch, hai mắt phát ra những tia nhìn sắc lẻm, khác hẳn với bộ dáng chất phác hằng ngày.

Phụ trách thẩm vấn chính là Khúc Trị và Trương Mậu, Hoa Sùng cùng Liễu Chí Tần đang ở gian khác theo dõi.

Mười lăm phút trước, Từ Kham đã hoàn thành kiểm nghiệm tử thi, Khâu Quốc Dũng chết do bị tổn thương xương sọ, hung khí là một cây búa gia dụng.

Tình trạng của ông lão cực thảm, phần đầu bị đập hơn mười cái, nửa hộp sọ vỡ ra, hoàn toàn biến dạng, máu và não phun ra tung toé, hiện trường cực kỳ đẫm máu.

"Lại là búa gia dụng.

"Hoa Sùng lật xem báo cáo khám nghiệm tử thi, sắc mặt nghiêm trọng đi. Liễu Chí Tần không nói một lời, vẫn chăm chăm theo dõi."Tại sao chú lại giết Khâu Quốc Dũng?" Khúc Trị hỏi.

"Vì báo thù cho vợ và mẹ tôi." Khâu Đại Khuê vẫn ngồi im không nhúc nhích, hai mắt mở to nhìn chằm chằm về một điểm nào đó trên bức tường trước mặt.

"Vậy là cái chết của Phó Lị có uẩn khúc rồi."

Hoa Sùng chạm mười ngón tay lên môi, tự trách: "Tôi phát hiện ra điểm đáng ngờ, nhưng lại không đi đến cùng."

"Sức người có hạn thôi.

"Liễu Chí Tần đáp, giọng nói có phần lạnh lẽo. Hoa Sùng tập trung theo dõi thẩm vấn, không nhận thấy lời vừa rồi của cậu lại lạnh lùng như vậy."6 năm trước, vợ chú bị ung thư tử cung, ở nhà trị bệnh sau đó cắt cổ tay tự sát". Khúc Trị lật xem ghi chép của bên Phú Khang gửi qua: "Mẹ của chú, bà Vương Tố..."

"Tiểu Lị không phải tự sát, cô ấy rất muốn sống tiếp!" Khâu Đại Khuê cắt lời: "Mẹ tôi cũng vậy, đều mang bệnh, nhưng đều muốn sống. Là tên súc sinh kia ép hai người họ phải chết!

"Hoa Sùng siết chặt ngón tay, chân mày nhíu lại. Có lẽ vì đã từng giết người, Khâu Đại Khuê không còn bộ dáng co ro khúm núm trước đây nữa, ông ta thẳng lưng ngồi trong phòng thẩm vấn, không hề sợ hãi, nói từng chữ rõ ràng:"Mẹ tôi, Vương Tố, và vợ tôi, Phó Lị đều bị Khâu Đại Khuê bức tử!"

Sau đó, ông ta bắt đầu kể, trên gương mặt vặn vẹo lộ ra những đường cong dữ tợn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!