Tâm độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss
Hồng nhan
15.
Sáng sớm, trước trạm tàu điện ngầm tấp nập người ra kẻ vào sáng đi chiều về, nhóm công nhân viên chức đi làm, mỗi sáng đều mua một phần bánh bao rồi nhanh chóng nện bước rời đi. Ngày xưa nhà Khâu bán chưa đến 9 giờ đã hết, mà hôm nay trên chiếc xe ba bánh cũ rích vẫn còn thừa hơn quá nửa.
Liễu Chí Tần cầm một tờ báo cáo, khoé miệng thong dong cười.
"Tôi.... chúng tôi không biết là loại thịt này không... không tốt. Chính chúng tôi ở nhà cũng ăn thịt này mà.
"Khâu Đại Khuê vò vò chiếc tạp dề đầy mồ hôi, vừa dứt câu thì quay sang Khâu Quốc Dũng cầu cứu. Hoa Sùng nhìn theo ánh mắt ông ta, thấy ông lão Khuê tránh mặt anh ở xe ba bánh, quay lưng về phía mọi người, vai run run."Bánh bao nhà các người vẫn luôn dùng thịt ôi thiu thế này sao?" Liễu Chí Tần hỏi.
"Tôi... tôi..." Khâu Đại Khuê càng vò vò chiếc tạp dề,
"Bọn tôi sẽ sửa, nhất định sẽ sửa! Mấy đồng chí cho bọn tôi thêm một cơ hội đi! Tôi không có việc làm, chỉ biết bán đồ ăn kiếm tiền. Con gái tôi còn nhỏ, nó không thể không được đi học. Nếu các người không đồng ý, nhà chúng tôi hết đường sống rồi."
Khâu Quốc Dũng lôi ra một điếu thuốc, bật lửa vài lần đều không được. Đường phố vốn ồn ào, nhưng từng tiếng đánh lửa chát chát lại vang dội lạ lùng.
Liễu Chí Tần nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt tiếp tục nhìn thẳng vào Khâu Đại Khuê.
Khâu Đại Khuê chảy mồ hôi như tắm, trong mắt tràn ngập sợ hãi, "Là phạt tiền phải không? Phạt bao nhiêu? Đồng chí cảnh sát, tôi bảo đảm sau này không lấy thịt ôi thiu quá hạn sử dụng làm nhân bánh nữa, các người.... các người...."
Hoa Sùng đứng lên trấn an,
"Chuyện này thật ra không nằm trong công việc của chúng tôi, thuận đường điều tra vụ án nên làm một chút xét nghiệm thôi. Khâu Đại Khuê, chú và bố chú vừa thấy bọn tôi đến điều tra đã run sợ, là sợ chuyện này sao?"
Đầu vai lão Khâu có hơi run lên, nhưng ông ta cố gắng đè nén lại.
"Đúng vậy, đúng vậy." Khâu Đại Khuê vội vã gật đầu không ngừng, "Đồng chí, chúng tôi từ nay về sau chắc chắn sẽ không dùng thịt hư làm bánh nữa đâu. Các người có thể bỏ qua, đừng... đừng làm khó dễ bọn tôi được không?"
"Cũng được thôi."
Hoa Sùng nói,
"Vậy chú trả lời câu hỏi của tôi. Vì sao người khác không nghe được mùi thi thể lẫn trong rác mà chú lại nghe được, vì sao chú phát hiện ra thi thể trước, nhưng lại không báo cảnh sát? Ông lão Khâu ho lên kịch liệt. Khâu Đại Khuê quay đầu gọi"Ba!", rồi quay lại, nhấp đôi môi khô nứt, thấp thỏm bất an nói,
"Chuyện ngửi được mùi thối thật sự không lừa hai người, tin cũng được không tin cũng được, hôm đó tôi đúng là ngửi được mùi lạ từ khu đất hoang, nên mới đến tìm xem đó là gì. Còn không báo nguy, là chuyện này đây, giờ có giấu diếm nữa cũng vô ích, nếu tôi báo cảnh sát thì phải phối hợp phá án, lỡ đâu các người truy ra được nhân bánh nhà tôi có vấn đề thì làm sao bây giờ?"
Hoa Sùng và Liễu Chí Tần liếc nhau, Liễu Chí Tần lặp lại câu hỏi ngày hôm qua, "Buổi tối ngày 13 chú đang làm gì?"
Khâu Đại Khuê nóng nảy, "Tôi gấp thuyền giấy cho con gái, không phải hôm qua đã trả lời rồi sao?
"Lúc này ông lão Khâu xoay người, không nói một lời, trong mắt tràn ngập oán độc. Hoa Sùng không đem hai cha con nhà Khâu về cục cảnh sát, chỉ bắt bọn họ ngừng buôn bán, phối hợp chỉnh đốn thức ăn."Thấy sao?"
Hoa Sùng hỏi.
"Khâu Đại Khuê vẫn còn giấu điều gì đó, nhưng chắc không liên quan đến vụ án." Liễu Chí Tần nói,
"Lời khai của ông ta lúc tối ngày 13 không có gì mâu thuẫn. Tôi thấy người bố có vấn đề nhiều hơn. Tổ trưởng Hoa này!"
"Hửm."
"Anh đã hỏi cảnh sát Phú Khang chuyện của Phó Lị chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!