Chương 15: Hồng nhan (14)

Tâm độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Hồng nhan

14.

"Ba!

"Khâu Đại Khuê buông thuyền giấy, vội vàng chạy xuống bếp. Thứ bị vỡ chính là cái tô lớn dùng đựng trứng, ông lão Khâu vẫn không nhúc nhích đứng cạnh kệ bếp, trong mắt tràn ngập sợ hãi. Hoa Sùng đi theo vào phòng bếp, mùi hôi thối trong ấy làm anh thấy khó chịu đến chân mày cũng nhíu lại. Khâu Đại Khuê thô lỗ đỡ ba mình sang một bên, cầm lấy cây chổi quét sạch lòng đỏ lòng trắng lẫn những mảnh sứ vỡ. Vài giây sau, ông Khâu giật lấy cây chổi, giống như trốn tránh cái gì, hoặc cố tình đuổi Khâu Đại Khuê đi,"Để tao dọn."

Hoa Sùng hiểu ẩn ý của ông Khuê: "Mày đi lo chuyện mấy tên cảnh sát nhanh đi!"

Đang là buổi sáng đầu xuân, không nóng, nhưng trên trán Khâu Đại Khuê đã đầy mồ hôi, đôi tay cọ qua cọ lại vết bẩn loang lổ trên vạt áo, gượng gạo, "Các người... các người hỏi vậy... ý là... là.. hoài nghi tôi giết cô gái kia à?"

Hoa Sùng ghé sát vào tai hắn, "Chú có vẻ lo lắng."

"Tôi không có!" Khâu Đại Khuê đột nhiên kích động,

"Tôi chỉ tình cờ phát hiện thi thể mà các người lại nghi ngờ ngay tôi là hung thủ! Này là lý lẽ gì vậy? Nếu cảnh sát toàn phá án kiểu này thì sau này còn ai dám báo án!"

"Vậy," Hoa Sùng nheo mắt, "Đây là lý do chú không báo án phải không?"

"Tôi...!" Mặt Khâu Đại Khuê đỏ bừng, nghẹn nửa ngày phun ra một câu vô nghĩa, "Các người không thể bắt bớ người vô tội!"

"Tôi đã nói rồi, chúng tôi hôm nay đến là để hỏi chuyện vụ án, chú không cần lo lắng." Hoa Sùng lùi hai bước. Cả người Khâu Đại Khuê đều có mùi khó ngửi, đến gần thật sự khó thở.

"Tôi đã khai hết rồi, các người còn muốn nghe cái gì?" Khâu Đại Khuê cố gắng trấn tĩnh lại, siết chặt nắm tay đang run rẩy,

"Buổi tối ngày 13 tôi không đánh bài, thật sự có gấp thuyền giấy cho con gái, nó có thể làm chứng! Ngày 16 tôi đi mua váy đầm cho nó về thì nghe mùi lạ từ khu đất hoang bay tới!"

"Chú có vẻ rất nhạy với mùi?" Hoa Sùng hỏi, "Đống rác ở đất hoang hôi thối từ năm này qua năm nọ, sao chú có thể phân biệt được mùi xác chết phân huỷ và mùi rác?"

Khâu Đại Khuê đưa tay vuốt mồ hôi, ánh mắt trở nên kì lạ, "Chỉ vì mũi tôi thính nên tôi trở thành kẻ giết người?"

"Không ai nói thế cả."

Hoa Sùng hừ nhẹ một tiếng, quay đầu lại nhìn Liễu Chí Tần, định gọi cậu, nhưng gọi Tiểu Liễu thì ngượng miệng, gọi Chí Tần cũng thấy kì kì, nên anh bỏ qua phần xưng hô luôn, "Cậu có gì muốn hỏi không?"

Liễu Chí Tần đứng cạnh mành cườm, lòng bàn tay xoa xoa một hạt cườm hình nón, "Cái này làm tay phải không chú? Nhìn có vẻ là lâu lắm rồi."

"Cái... cái đó..." Khâu Đại Khuê ấp úng, "Đó là mành mẹ con bé làm hồi trước."

"Thảo nào." Liễu Chí Tần buông mành cườm, cười nói, "Hồi nhỏ trong nhà cháu cũng có, sau không biết dẹp đi đâu, giờ thấy cái tương tự bỗng dưng hoài niệm.

"• Rời nhà Khâu Đại Khuê, Hoa Sùng châm điếu thuốc, hỏi Liễu Chí Tần có muốn một điếu không, cậu xua tay,"Tôi không hút thuốc."

"Khâu Đại Khuê và bố ông ta chắc chắn đang che giấu điều gì." Hoa Sùng thở ra làn khói trắng, nheo mắt lại. "Tôi tiếp xúc qua rất nhiều người phát hiện hiện trường vụ án, luôn có lo lắng hoảng sợ, nhưng hoảng sợ đến mức như hai bố con nhà này thì tôi chưa từng gặp."

"Anh nghi ngờ hai người họ là hung thủ sao?"

Liễu Chí Tần hỏi.

"Cũng không loại trừ khả năng này. Thứ nhất, tối ngày 13, hai bố con đều có ở nhà, có thời gian gây án, không có người làm chứng. Thứ hai, nhà bọn họ gần hiện trường nhất, nếu Tang Hải không nói dối, cũng có khả năng bọn họ trong nhà phát hiện ra cậu ta ở bãi đất, liền bám theo, sau đó lấy dao gọt hoa quả đem về bôi máu Từ Ngọc Kiều lên, nhân cơ hội đổ tội cho Tang Hải."

Hoa Sùng vừa đi vừa nói,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!