Chương 13: Hồng nhan (12)

Tâm độc 

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Hồng nhan

12.

"Anh Liễu!" Trương Mậu gặp người quen liền kêu lên,

"Tối hôm qua mời tụi em ăn khuya rồi, hôm nay lại đãi bánh bao ăn sáng ạ? Ôi ngại quá, làm anh tốn kém!"

Liễu Chí Tần nhìn túi nilon bóng nhẫy trên tay, cười nói: "Em muốn ăn bánh bao à, vậy để mai anh ghé tiệm ông Lỗ mua cho, còn cái này ăn không được đâu, thịt bên trong thiu rồi."

"Thiu ạ?" Trương Mậu khó hiểu, "Vậy sao anh còn chưa chịu ném đi, đầu xuân thời tiết oi bức thịt dễ thiu lắm í."

Liễu Chí Tần gật đầu,

"Anh qua kia rồi vứt. À đúng rồi, Tổ trưởng Hoa đến chưa?"

"Đến rồi ạ, mà nãy mới thấy sao giờ đi đâu mất tiêu."

"Vậy à, vậy anh đi một vòng kiếm thử.

"• Đường Đạo Kiều là một con đường dơ bẩn kém vệ sinh điển hình, đâu cũng thấy rác. Những người rảnh rỗi ngồi lê đôi mách rất hứng thú với chuyện này, từ ngày 16 lúc thi thể Từ Ngọc Kiều được phát hiện đến nay, chuyện trong bữa cơm của các hộ gia đình khu vực này chỉ có xoay quanh vụ án. Tin hành lang đủ các dị bản, các bình luận ác ý lan truyền khắp nơi, từ một cô gái vô tội bị giết hại dã man, trong miệng bọn họ phun ra thì thành"đáng đời", "bọn có tiền thì chết cũng chẳng oan", "gái hư

"linh tinh, thậm chí có người còn xem hung thủ như anh hùng cướp của nhà giàu chia cho nhà nghèo. Nhưng những người này đối diện với cảnh sát thì rất am hiểu những câu như"hoạ từ miệng mà ra", "ngôn đa tất thất (*)", hỏi ba câu đã không biết hai câu, sợ mình bị liên lụy, nên cảnh sát đến hỏi thăm gặp rất nhiều khó khăn.

(*): Nói nhiều là sai lầm

Buổi sáng, vừa lo chuyện nhà cửa, cơm nước cho chồng con xong thì tụm năm tụm ba tám chuyện, trông rất sinh động, nếu cho các bà mặc vào mấy bộ đồ cổ trang, sợ là những người nghệ sĩ kể chuyện hồi xưa cũng không được xuất sắc bằng.

Hoa Sùng không mặc đồng phục, đi ra đầu hẻm 2 mua một bộ đồ thể dục Adadis (**) 50 tệ mặc vào, vui vẻ ngồi xổm cạnh mương nước bẩn, nghe ngóng câu chuyện của nhóm các bà cạnh bên.

(**) Adadis:

Hàng nhái adidas, có rất nhiều "dị bản" made in china như adodis, adidasa, dai, abibas, adidos =]]]]]]]]. 50 tệ cỡ 160k 

"Đêm hôm khuya khoắt con gái con lứa chưng diện ra đất hoang, làm sao đàng hoàng được?" Một bà béo ú nói, thớ thịt trên mặt khi nói chuyện buông lỏng ra, nom như một diễn viên hài kịch. "Con gái không có liêm sỉ đức hạnh, không biết nhà dạy dỗ kiểu gì."

"Nghe nói nhỏ đó nhà giàu lắm, mặc toàn hàng hiệu!"

Một bà cô lùn tịt ngửa đầu, lỗ mũi tròn tròn, "Con gái tôi về kể, cái váy nó mặc trong trung tâm thương mại bán đến hơn 10 ngàn tệ!"

"Trời đất!"

Bà cô béo trợn đến lác cả mắt, "Trẻ như vậy thì lấy tiền đâu ra, chắc chắn là cặp bồ với đại gia. Hèn gì chết thảm, phá hoại gia đình người khác, đáng khinh!"

"Đúng!" Một bà cô đầu không có bao nhiêu tóc, nhìn như Cừu Thiên Nhận (***), "Ỷ trẻ ỷ đẹp đi câu dẫn đàn ông có vợ, loại con gái như này chết cũng đáng."

"Cũng chưa chắc được," Một bà cao nhòng nói, "Cũng có khi nhà nhỏ này giàu sẵn thì sao?"

"Nhà giàu? Bây giờ nhà giàu không phải quan tham thì cũng là gian thương!" Bà béo nói, "Chỉ có những người lương thiện làm ăn đàng hoàng như chúng ta đây mới mãi không ngóc đầu lên được."

"Đúng đó."

Một bà ngại ngùng nói, "Như bà Hà Tiểu Bình đó, chồng chết rồi thì đi câu được ông nào là cán bộ về hưu, mới dọn nhà ra khỏi Đạo Kiều được đó!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!