Chương 9: Săn quỷ (09)

Tâm cuồng

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Bông | Beta: Andrew Pastel

Săn quỷ

09.

"Là tôi đã nhờ người xóa bài đăng đó, mà mấy người hỏi tôi mấy chuyện này để làm gì?" Sau khi chuyện chơi thuốc bị bại lộ, La Tiểu Long mặt mũi tối tăm càng thêm nôn nóng, "Lão già, ra ngoài gây chuyện lớn như thế, mà vẫn nhởn nhơ sống tốt, vì ông ta vốn chẳng cảm thấy mình sai, không hề có liêm sỉ. Im lặng được mấy ngày thì lại vác máy ảnh đi khắp nơi chụp gái.

Còn người mất mặt là tôi, là mẹ tôi!"

Minh Thứ gõ nhẹ lên mặt bàn, mặt không biến sắc: " Anh biết thêm được gì, thì hãy nói ra hết."

La Tiểu Long ngẩn ra, bất tri bất giác nói: "Chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện ông già bị giết?"

"Hiện tại anh không có tư cách hỏi câu này." Minh Thứ tuy trẻ tuổi, nhưng lúc lạnh mặt rất có phong thái uy nghiêm của một cảnh sát, "Anh chỉ có nghĩa vụ phối hợp điều tra."

La Tiểu Long rụt cổ lại, né tránh ánh mắt, qua 3 phút mới miễn cưỡng mở miệng, "Lúc đó tôi, đang ở chỗ khác, bạn bè liên tục gửi bài này cho tôi. Vừa nhìn thấy tôi đã hết cả hồn. Nếu lúc ấy cư dân mạng mà cùng "làm thịt" chuyện đó thật, thì người chịu ảnh hưởng chắc chắn không chỉ một mình lão già kia, thêm cả đến lúc thông tin của gia đình tôi bị tung hết lên mạng, thì tôi không biết sống sao nữa. Nên, tôi đi nhờ vả khắp nơi, cũng tốn rất nhiều tiền, mới xóa được mấy bài viết đó.

Thật ra tôi không xóa được hết tất cả các bài, vẫn còn một số bài rải rác, nhưng nó cũng nhanh chóng chìm xuống, mới không bị bạo lực mạng nữa.

Minh Thứ hỏi: "Sau đó anh có nói gì với La Tường Phủ về chuyện này không?"

"Làm sao mà không nói cho được?." La Tiểu Long nói: "Có chết ông ta cũng không nhận lỗi, còn nói tôi là chuyện bé xé ra to!."

"Ông ta có từng kể chi tiết vụ việc này với anh không?."

"Để tôi nhớ lại....... Ừm.. thật ra cũng có kể một vài chi tiết. Ông ta rất thích dáng vẻ đẹp đẽ của hai mẹ con họ, lại còn mặc đồ đôi gia đình, nên nhất định phải chụp ảnh lại. Mẹ tôi nói mấy chuyện như vậy trước đây cũng đã có rồi, chẳng qua do ông ta già rồi, nhiều người lười đôi co với ông ta mà thôi, sợ bị lừa đảo. Lần kia trùng hợp là gặp phải người đangt không vui, thêm cả đứa nhỏ khóc rất to, mới bị mọi người kéo đến xem, bị quay video lại đăng lên trên mạng."

Phụ trách ghi chép là một nữ cảnh sát, nghe vậy chỉ biết lắc đầu, tỏ vẻ không vui.

Minh Thứ lại hỏi thêm mấy vấn đề, mà La Tiểu Long không nói ra thêm được điều gì, " Ông già sẽ không bị giết vì chuyện này đâu nhỉ, đúng không? Sao mà đến nỗi như vậy được cơ chứ.."

Minh Thứ hỏi ngược lại: "Vậy anh cảm thấy đến nỗi nào thì mới đủ? Anh hiểu rõ về cha mình sao?"

La Tiểu Long không trả lời được, ánh mắt phập phù, hai tay chà xát vào với nhau: "Chuyện này..... vậy các người phải phải bắt cô gái kia lại, thẩm tra cho kỹ vào! Nếu như đúng là cô ta giết chết lão già, tôi nhất định sẽ bắt cô ta phải chịu sự trừng trị của pháp luật."

"Bây giờ anh đang đóng vai con trai có hiếu à?" Minh Thứ cười lạnh, " Lúc tìm La Tường Phủ đòi tiền, lúc đẩy đánh La Tường Phủ, sao tôi lại không thấy anh hiếu thảo như thế nhỉ?"

Mặt La Tiểu Long nhăn nhó.

Minh Thứ liếc nhìn hắn một cái, quay người rời đi.

Làm cảnh sát nhiều năm, loại người như La Tiểu Long, Minh Thứ gặp quá nhiều. Nói họ hoàn toàn không có lòng hiếu thảo thì cũng không đúng. Nhưng lòng hiếu thảo đến muộn và chỉ một chút nhỏ bé thì cũng không thể gọi là có hiếu.

Tất cả cũng chỉ là ngụy trang lừa mình dối người mà cả thôi.

Minh Thứ có lúc cũng cảm thấy, bản thân mình thật sự cũng chưa phải là một người con có hiếu.

Phụ từ tử hiếu là tình cảm cha con hỗ trợ lẫn nhau, khi còn bé cậu cũng chưa từng được trải qua. Lớn lên với cậu không phải bố mẹ, mà là các anh chị nhà họ Tiêu hàng xóm, là Tiêu Ngộ An.

Có lẽ con trai độc nhất đều mỏng manh quý giá, lúc còn nhỏ sức khỏe cậu không tốt lắm, chỉ cần đổi mùa là sẽ bị cảm.

Ông nội bà nội đều xuất thân từ quân đội, nghiêm khắc cứng nhắc đến không có tình người, cảm mạo của cậu trong mắt họ chẳng đáng kể một chút nào. Cậu thì sợ sệt hai ông bà nội, cả đời cậu có bệnh thì sẽ nhịn, đến khi thật sự khó chịu, mới bò qua cửa sổ phòng của Tiêu Ngộ An.

Đến giờ, cậu vẫn nhớ rõ biểu cảm của Tiêu Ngộ An khi ấy, kinh ngạc, đau lòng, bất đắc dĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!