Chương 56: (Vô Đề)

Editor: Mộc

"Cháu có thể nhìn thấy quỷ." Hứa Ngâm lặp lại lần nữa.

Từ đầu tới chân Minh Thứ là người theo chủ nghĩa duy vật, chưa từng tin trên đời này có ma quỷ, giọng điệu và ánh mắt của cô bé chỉ khiến y cảm thấy khó chịu, chứ không có khả năng hù được y.

Nhẹ nghiêng, Minh Thứ hỏi: "Ồ? Quỷ gì?"

Hứa Ngâm hơi nghiêng đầu, "Chú không sợ sao?"

Minh Thứ cười, "Quỷ rất đáng sợ à? Cháu nằng nặc đòi gặp chú, chính là muốn nói với chú chuyện này?"

Khóe môi cong cong của Hứa Ngâm xìu xuống, ánh mắt dần trở nên u ám, "Cháu đã gặp quỷ, nhưng chị ấy đã chết."

Đứa trẻ trước mặt không phải đứa trẻ bình thường, Minh Thứ suy ngẫm lời nói ngắn gọn của Hứa Ngâm, quỷ là giả, nhưng chết không chắc đã là giả. Hứa Ngâm cực kỳ mẫn cảm với mùi xác thối, đã tìm thấy thi thể Vu Chấn, vậy nói không chừng trước đó đã từng phát hiện trong lúc chơi trò tìm xác chết.

"TA là ai?" Minh Thứ hỏi.

"Một chị gái." Hứa Ngâm gỡ hai cái bím tóc sừng dê ra, lại buộc thành một cái đuôi ngựa, "Kiểu tóc của chị ấy như này, có đêm đứng ngoài cửa sổ nhà cháu nhìn cháu, cháu cũng nhìn lại."

Bên ngoài cửa sổ nhà họ Hứa.

Minh Thứ đang mường tượng trong đầu.

Trên phố Y Lộ tất cả đều là nhà cổ, lâu đời đến mức có thể xem như địa danh lịch sử của thành phố này. Đường ở đây đều thuộc kiểu chật hẹp nền lát phiến đá xanh, cầu thang và hành lang đều vang vọng những tiếng kẽo kẹt từ tấm ván gỗ cũ, cửa sổ của hầu hết các gia đình đều đã vỡ, căn bản đóng không được, ban đêm từ đầu đường đến cuối ngõ chỉ có ánh đèn leo lắt, một vài nơi hẻo lánh thậm chí còn không có ánh sáng.

Lúc này, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa im lặng đứng ngoài một cái cửa sổ cũ kỹ, ánh mắt dính chặt đảo quanh khắp cả phòng, cuối cùng cùng Hứa Ngâm bốn mắt nhìn nhau.

Cũng may mà Hứa Ngâm không sợ quỷ, nếu không thì chỉ riêng cái bộ dạng như thế cũng rất có thể bị dọa ngất xỉu.

Minh Thứ nói: "Sao cô gái đó lại đứng ngoài cửa sổ nhà cháu? Cháu biết cô gái đó à?"

Hứa Ngâm lắc đầu, "Không biết, nhưng cháu biết chị ấy, chị ấy đến "thay thế" cháu."

"Thay thế?"

"Chính là để cho cháu biến thành chị ấy."

Minh Thứ lại quan sát kỹ Hứa Ngâm lần nữa. Cô bé này không giống như đang nói dối, nhưng lời nói ra lại không hề bình thường, cho dù là y cũng khó mà giải thích được.

Bỗng nhiên, Hứa Ngâm lại nhếch miệng cười, "Nhưng chị ấy đã chết, chị ấy không thể "thay thế" cháu được."

"Quỷ thì không thể chết sao?" Vẻ mặt Hứa Ngâm biểu lộ ra một chút hoang mang, lại chợt cười, "Dù sao cháu biết, chị ấy chết rồi."

"Cháu chắc chứ?" Minh Thứ nói: "Vậy cháu thấy cô ấy chết ở đâu?"

Phạm vi hoạt động của Hứa Ngâm là tại phố Y Lộ hoặc quanh quẩn nơi đó, nếu như cô bé thật sự phát hiện thi thể nào khác ngoài Vu Chấn, vậy sẽ không thể vượt ra ngoài phạm vi này.

"Trong con ngõ Y Tứ." Hứa Ngâm nói: "Cháu thấy, bụng của chị ấy bị mổ ra, máu chảy rất nhiều, nhưng vẫn chưa chết!"

Một lúc thì chết rồi, một lúc thì chưa chết, lời nói của cô bé rất lộn xộn.

Minh Thứ nắm rõ tình trạng phố Y Lộ ——

Phố Y Lộ mặc dù già cỗi, nhưng trong cái già đó cũng chia thành cũ mới, Hứa Ngâm ở chỗ kia là ngõ Y Nhị, có không ít gia đình sinh sống, ban ngày khá là náo nhiệt. Mà vài thập niên trước, ngõ Y Tứ là trung tâm phố Y Lộ, nhà ở đều là loại cũ nát nhất, đã thành nhà ở nguy cấp, lúc trước cư dân sống ở đây đều bị dời đi, ít nhất là 5 năm trước, ngõ Y Tứ đã trở thành ngõ hoang.

Một cô bé nhìn thấy một người phụ nữ bị mổ bụng, vẫn còn chưa chết trong con ngõ bỏ hoang?

"Cháu nhìn thấy khi nào?" Minh Thứ hỏi: "Sau đó thì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!