Editor: Mộc
Biết được hai đầu mối quan trọng này, Phương Viễn Hàng nổi cả da gà,
"Sa Xuân vậy mà cũng biết giết người ư? Còn dám dùng xi măng lấp thi thể nữa? Tháng 6 là khoảng thời gian bộ nhạc cụ dân tộc chuyển từ trụ sở cũ sang trụ sở mới, khoảng thời gian đó tính ra cũng là lúc Sa Xuân khá rảnh rỗi, cô ta liền…"
Phương Viễn Hàng thở dài một hơi, "Lần trước chúng ta xem đoàn nhạc cụ dân tộc biểu diễn, người khi đó nhìn thấy đã là phạm nhân giết người rồi! Sư phụ…
"Minh Thứ biết Phương Viễn Hàng muốn nói gì. Lúc ấy y chú ý đến Sa Xuân, không phải vì ngửi được mùi án mạng trên người Sa Xuân, chỉ là đối với kẻ ngoài nghề dốt đặc về âm nhạc, bị khí chất lúc đàn tấu cổ tranh của Sa Xuân hấp dẫn."Không nhất định là Sa Xuân tự tay sát hại Vu Chấn." Tiêu Ngộ An nói:
"Natri xyanyua và siết cổ không giống nhau, siết cổ nhất định phải được thực hiện bởi người khác, trên mặt pháp y học thì treo cổ tự tử và siết cổ cũng khác biệt rõ rệt. Với cả natri xyanua không hẳn phải bị người khác bỏ thẳng vào miệng. Chẳng qua, cũng chỉ có thể là Sa Xuân mới giúp Vu Chấn"giải quyết hậu quả
". Thời gian tử vong của Sa Xuân có thể khẳng định là vào chủ nhật, bên Vu Chấn thì khó mà khẳng định nếu chỉ khám nghiệm tử thi, nhưng Tiểu Chu kiên định là vào khoảng giữa ngày 21 đến 22."
Chu Nguyện gật đầu, "Đúng thế!"
"Tôi cũng nghĩ như vậy, thứ bảy và chủ nhật đều là ngày nghỉ, thời gian tử vong của bọn họ biểu đạt một thông tin."
Tiêu Ngộ An nói: "Bọn họ đã sống từ thứ hai đến thứ sáu, lại không sống được qua thứ bảy và chủ nhật —— bọn họ chưa thể nghỉ ngơi, bọn họ không hề có ngày nghỉ."
Đây chính là suy đoán của Chu Nguyện, tên nhỏ con từ trước nay đều mang tâm tính hướng nội cũng không nhịn được kích động nói: "Hai lớp hàm nghĩa —— chăm chỉ làm việc, coi ngày nghỉ như ngày làm việc, cho nên không có ngày nghỉ; chết vào cuối tuần, cũng là không có ngày nghỉ!"
"Đây là tính nghi thức về thời gian."
Tiêu Ngộ An lại nói: "Cả hai vụ án này đều thể hiện tính cấp tiến, Minh đội sẽ phân tích kỹ hơn."
Minh Thứ tiếp lời, "Sa Xuân chết ở tập đoàn tạp kỹ, khả năng có hai nguyên nhân, thứ nhất nó nằm ở khu vực đang phát triển, bị giới hạn bởi nhân tố khách quan, gây bất lợi cho quá trình điều tra của cảnh sát, thứ hai là có lẽ Sa Xuân cố tình khiến đồng nghiệp đứng ngồi không yên, cho dù Khuất Tinh không làm chuyện đó, thì người ở bộ nhạc cụ dân tộc vẫn sẽ sợ hãi.
Nhưng ngược lại Vu Chấn, ông ta chọn trường dạy nghề chỉ vì nơi đó vắng vẻ, tạm thời tôi chưa phát hiện ra là ông ta có suy nghĩ dùng cái chết trả thù ai hay không.
Quan hệ nhân mạch của Vu Chấn thật sự quá hẹp, gần như cắt đứt liên lạc với người ở quê trấn Tầm Xuyên, toàn bộ tác phẩm đều giao cho Lưu Quang, Lưu Quang sẽ làm việc với công ty truyền hình điện ảnh bên ngoài, bản thân Vu Chấn quanh năm suốt tháng chỉ ở trong căn phòng nhỏ của mình, quả thực có thể tiếp xúc được không bao nhiêu người.
Còn chuyện dùng xi măng lấp thi thể…"
Phương Viễn Hàng giơ tay, "Sư phụ, em có ý kiến."
Minh Thứ đảo mắt một vòng, "Ừm, vậy cậu nói xem."
"Anh nói một trong số mục đích mà Sa Xuân chọn tập đoàn tạp kỹ, là khiến đồng nghiệp sống trong bất an, đây là Sa Xuân đang trả thù những đồng nghiệp đã từng bắt nạt cô ta. Em cảm thấy trong hành vi của Vu Chấn thật ra cũng có yếu tố trả thù, vả lại phạm vi trả thù còn rộng hơn."
Phương Viễn Hàng nói: "Xi măng lấp thi thể, mọi người không cảm thấy khi nghe cái này đã khiến người ta sợ hãi sao? Có phải ông ta dùng cách này để trả thù xã hội hay không?"
Minh Thứ nghĩ ngợi, rồi cười nói: "Đầu óc ngày càng nhạy bén đấy."
Phương Viễn Hàng nói:
"Vụ án lấp thi thể bằng xi măng trước kia, toàn bộ đều là vì hung thủ muốn che giấu sự thật tội ác, cản trở quá trình phá án của cảnh sát. Trong vụ án này, bản thân Vu Chấn chính là một nửa hung thủ, ông ta căn bản không cần phải che giấu sự thật tội ác."
"Vu Chấn là ngộ độc natri xyanua, dùng xi măng lấp thi thể, mới có thể khiến người khác cho là ông ta bị sát hại. Dùng xi măng lấp thi thể nói không chừng cũng là để lừa chúng ta, nhưng còn có một khả năng khác." Minh Thứ nói: "Vu Chấn mong muốn là "Đời đời bất hủ
". Tác phẩm của ông ta không ai hỏi han đến, nhưng thân thể của ông ta có thể"Đời đời bất hủ" trong xi măng."
"Vùi dưới bùn nước thi thể cũng sẽ hư thối."
Hình Mục thân là pháp y, đối với chi tiết kiểu này cũng cực kỳ năng nổ, nói xong còn len lén liếc Minh Thứ một cái, thấy Minh Thứ đang nhìn mình, thì vội rụt đầu lại.
"Em biết." Minh Thứ cũng không phải mù tịt về pháp y, loại kiến thức căn bản này không cần Hình Mục nhắc đến, "Ý của em là, Vu Chấn cho rằng mình có thể dùng cách này thực hiện "Đời đời bất hủ"."
Dịch Phi nói: "Trước tiên khoan hẵng suy đoán về ý đồ dùng xi măng lấp thi thể, chúng ta có bàn luận nhiều hơn nữa, thật ra đều là "Schrödinger xi măng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!