Chương 48: Không ngơi nghỉ (08)

Tâm cuồng (48)

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Yu yu | Beta Andrew Pastel

Không ngơi nghỉ

8.

Người phụ nữ tên là Thi Hàn Sơn, tự nhận mình cực kỳ yêu thích phong cách dân tộc cổ xưa. Vào tháng ba năm nay, cô ta và hai người bạn cùng sở thích khác đã góp vốn dựng lên "Kiêm Gia Bạch Lộ

", với ý định truyền bá văn hóa truyền thống. Lúc nói mấy lời đó, Thi Hàn Sơn chẳng tỏ vẻ hào hứng gì, Minh Thứ vừa nhìn đã rõ, cô ta không phải fan cuồng của phong cách cổ xưa, chỉ muốn dựa vào"cơn sốt cổ trang

"để kiếm chút đỉnh mà thôi. Thật ra việc này không hề phạm pháp, Minh Thứ cũng chẳng đến"Kiêm Gia Bạch Lộ" để điều tra vấn đề chuyên nghiệp và chính quy.

"Sao cô quen được Sa Xuân?"

Minh Thứ hỏi: "Cô ta bắt đầu làm việc ở chỗ cô từ khi nào?"

"Tôi và bạn bè quyết định tập trung vào đàn tranh, vì nó là nhạc cụ dân tộc hot nhất, hơn nữa trong mắt người bình thường, ai biết đánh đàn tranh, người đó có phong cách." Thi Hàn Sơn nói: "Các cơ sở nhỏ như chúng tôi rất dễ tuyển giáo viên, nhưng hiếm khi kiếm được người chuyên nghiệp.

Trước khi khai trương, tôi đã thử dò la trong mấy học viện âm nhạc và tập đoàn Diễn Nghệ nghệ thuật, đáng tiếc không ai chịu nhận lời cả, cũng do chúng tôi trả lương khá thấp.

Khoảng bốn tháng sau, việc kinh doanh của chúng tôi dần ổn định hơn, số học sinh đăng ký lớp đàn tranh cũng ngày càng nhiều, nhưng giáo viên đứng lớp chỉ là dân nghiệp dư, không thể dạy gì khác ngoài mấy cái cơ bản.

Tôi cảm thấy thế này không ổn lắm, thứ chúng tôi truyền bá chính là đàn tranh nên bắt buộc phải có giáo viên chuyên nghiệp."

Minh Thứ nói: "Cho nên cô đã tìm tới tập đoàn Diễn Nghệ à?"

"Đúng thế, lần này tôi vô cùng may mắn, vừa khéo gặp được Sa Xuân." Thi Hàn Sơn nói:

"Tôi bảo cô ấy chúng tôi đang cần gấp một giáo viên chuyên nghiệp, cô ấy có thể quyết định mức lương, chỉ cần nằm trong khả năng chi trả của tôi, muốn bao nhiêu cũng được. Sa Xuân đồng ý ngay, hơn nữa còn đòi lương khá thấp. Mỗi tuần, cô ấy dạy hai buổi tối và một buổi sáng thứ bảy hoặc chủ nhật, hằng tháng tôi trả cho Sa Xuân chưa tới tám ngàn tệ."

Minh Thứ bỗng nhiên hỏi: "Thầy giáo dạy thư pháp bên ngoài hồi nãy là ai thế?

"Thi Hàn Sơn vô cùng ngạc nhiên:"Cậu ta tên Lệnh Hủ Chi, mới học năm hai đại học, anh ta làm sao vậy?"

"Bình thường Lệnh Hủ Chi có thân thiết với Sa Xuân không?"

"Không hề, hai người đó dạy khác giờ nhau, tôi chưa thấy cậu ta bắt chuyện với Sa Xuân bao giờ.

"Minh Thứ gật đầu, cậu định lát nữa sẽ xem hết toàn bộ băng ghi hình giám sát:"Trong lúc làm việc ở đây, Sa Xuân đã từng gây ra chuyện gì chưa?"

Thi Hàn Sơn nói: "Không có, Sa Xuân rất hiền, lại chuyên nghiệp, không chỉ dạy mỗi học sinh, có khi còn giúp đỡ cả giáo viên nữa. Ai cũng mến cô ấy hết.

"Minh Thứ suy nghĩ. Nếu Thi Hàn Sơn nói thật, vậy trong cùng một môi trường, tình cảnh của Sa Xuân ở nơi làm việc chính khác hẳn nơi làm việc phụ. Dường như sự chênh lệch này đã ngầm ám chỉ rằng ở tập đoàn Diễn Nghệ, năng lực của Sa Xuân không bằng người khác, nhưng ở"Kiêm Gia Bạch Lộ

"cô ấy chính là giáo viên chuyên nghiệp nhất. Sa Xuân không có bạn bè ở tập đoàn Diễn Nghệ, còn phải thường xuyên chịu áp lực. Chắc chắn cô ấy sẽ cảm thấy làm việc ở"Kiêm Gia Bạch Lộ

"thoải mái hơn nhiều. Một khi cảm thấy thoải mái, có lẽ sẽ bắt đầu kết bạn, lâu ngày ở chung sẽ dần tin tưởng và ỷ lại. Trước khi chết, Sa Xuân đã chủ động tới tập đoàn Diễn Nghệ, lúc đó trông cô ấy không hề sợ hãi hay sốt ruột gì, cũng chẳng giống bị thôi miên. Cho nên người đợi Sa Xuân ở tập đoàn Diễn Nghệ là người quen của cô ấy, thậm chí có thể là người mà cô tin tưởng nhất. Sa Xuân nghe lời đối phương, tránh hết camera theo dõi, còn trả bằng tiền mặt, tất cả đều nhằm giúp đỡ hung thủ."Tôi cần danh sách học sinh của Sa Xuân."

Minh Thứ nói: "Cả danh sách nhân viên chỗ này nữa.

"Thi Hàn Sơn giật mình:"Giáo viên của chúng tôi không giết cô ấy đâu.Minh Thứ nói:Cô không liên quan đến vụ này, nên chẳng thể bảo đảm cho ai hết."

Nhân viên kỹ thuật của đội hình sự đã tới, bắt đầu thu thập băng giám sát và tài liệu của học sinh lẫn giáo viên ở đây.

Người tiếp đón thuộc dạng ngây thơ đơn thuần, vẫn chưa nhận ra Sa Xuân đã xảy ra chuyện. Lệnh Hủ Chi lại tinh ý hơn, cậu ta không ngừng cảnh giác nhìn đội kỹ thuật làm việc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!