Tâm cuồng (47)
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Đồng Niêm | Beta Andrew Pastel
Không ngơi nghỉ
7.
Mẹ của Sa Xuân, bà Ung Hoan khoan thai đến muộn.
Người phụ nữ đoan trang này mặc một chiếc váy màu đen, túi xách và hoa tai cũng màu đen, trông rất trang trọng.
Nhưng sự trang trọng này lại tinh tế và lạnh lùng.
Minh Thứ không ở trong cục nên người vào phòng phòng điều tra với Ung Hoan là Tiêu Ngộ An.
Vài nhân viên cảnh sát đứng ở hành lang nhìn thấy Ung Hoan vào phòng thẩm vấn đều rất lấy làm kinh ngạc.
Con gái ruột của mình bị giết hại mà đầu tóc của Ung Hoan lại gọn gàng chỉnh chu, mặt mày trang điểm nhẹ, ngay cả sự nặng nề trong đáy mắt kia cũng chẳng phải là sự thương xót nên có.
Nhưng khi Tiêu Ngộ An nhìn thấy Ung Hoan lại chẳng có chút ngoài ý muốn nào.
Anh đã gặp qua quá nhiều người nhà của người bị hại. Khóc trời khóc đất có, trầm mặc thất thần có, nổi điên phát cuồng cũng có, thậm chí bình tĩnh như Ung Hoan cũng có không ít.
Giữa cha mẹ và con cái, xét cho cũng đều có cuộc sống riêng của mình, nhưng một số gia thì vô cùng gắn kết, cũng có một số gia đình lại tan rã mà thôi.
Gắn kết cũng có mâu thuẫn của gắn kết, tan rã cũng có nỗi bất hạnh của mình, không ai có lập trường để chỉ trích cuộc đời của người kia với sự lựa chọn của chính mình.
"Tôi không biết Sa Xuân bây giờ sống ra sao."
Giọng Ung Hoan có chút khàn khàn, kết hợp với đôi mắt hồng hồng kia hẳn là vừa mới khóc cách đây không lâu, nhưng nỗi mất mát tí tẹo kia cũng bị đè nén lại:
"Con bé hận tôi với cha nó, nó cho là chúng tôi không nên ly hôn khi nó còn nhỏ như vậy. Lên cấp ba thì nó không muốn ở chung với tôi, nghỉ đông cũng không về nhà. Đến khi lên đại học thì tôi và nó cũng ít liên lạc hẳn."
Tiêu Ngộ An hỏi: "Lần cuối cùng hai người gặp nhau là khi nào?"
Chắc hẳn Ung Hoan đã sớm đoán được phải trả lời vấn đề này nên bà trả lời rất nhanh:
"Là vào tháng tư ba năm trước, do chồng hiện tại của tôi đến thành phố Đông Nghiệp để bàn chuyện làm ăn nên tôi có đi theo. Phía đối tác mời chúng tôi xem biểu diễn nhạc cụ dân gian, buổi biểu diễn đó có Sa Xuân."
Tiêu Ngộ An nói: "Trùng hợp vậy sao?"
"Thật buồn cười phải không?" Ung Hoan cười khổ: "Quan hệ mẹ con giữa tôi với Sa Xuân không được bình thường. Con bé không thích tôi, còn tôi thì... thật ra tôi đối với con bé tôi cũng chả có nhiều tình cảm gì. Tôi quan tâm cuộc sống của chính bản thân mình hơn.
Trước buổi biểu diễn đó, hai mẹ con tôi đã một năm không gặp nhau, mỗi lần gặp mặt đều vì đủ thứ nguyên nhân mà chia tay trong cãi vã.
Có lúc tôi hỏi con bé có đối tượng hay không thì nó nói lúc nó cần tôi thì tôi chưa từng để ý tới nó, bây giờ nó đã không cần sự quan tâm của tôi thì tôi có tư cách gì để hỏi chuyện của nó."
Ung Hoan thở dài, lại nói:
"Thật ra nếu biết con bé tham gia buổi biểu diễn đó thì tôi đã không đi rồi. Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, chồng của tôi nói đây coi như là duyên phận, chi bằng cùng nhau ăn một bữa cơm. Nhưng bữa cơm đó thà không ăn thì hơn."
"Đã xảy ra chuyện gì sao?
"Tiêu Ngộ An hỏi. Ung Hoan lắc đầu:"Cơ bản là con bé không muốn gặp chúng tôi, đồ ăn vừa mới dọn lên, nó ăn được hai miếng thì đã bảo có việc nên đi trước. Tôi hỏi là bận chuyện gì, thì nó nói là nó có hẹn với đồng nghiệp cùng luyện tập đàn tranh.
Cậu nói xem, nó lấy cái cớ này có làm người ta tổn thương không cơ chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!