Tâm cuồng (46)
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Không ngơi nghỉ
6.
Quán ăn khuya "Bé Tôm" mở cửa suốt đêm, thời gian kinh doanh tốt nhất là từ 10h đêm đến 3h sáng. Tháng 8 là mùa ăn tôm hùm đất, các quán bán tôm đất đua nhau nở rộ khắp nơi, nhưng làm ăn phát đạt như "Bé Tôm
"thì khá hiếm. Lúc rời khỏi rạp hát Giang Nam hôm thứ bảy, Minh Thứ nhìn thấy hai chữ"Bé Tôm
"thật to ở bên kia đường, quán ăn đông nghịt người, bên ngoài có một dãy ghế dài bằng nhựa, tất cả đều ngồi đầy thực khách. Bãi đậu xe tạm bợ bên đường cũng chật kín xe từ lâu, những người không có chỗ đậu xe chỉ biết loanh quanh rồi"xí chỗ", có người tranh cãi ầm ĩ vì vấn đề bãi đậu xe.
"Ở đó luôn đông như thế à?"
Minh Thứ hỏi Dịch Phi ngồi bên cạnh.
"Cậu không biết 'Bé Tôm' à?" Dịch Phi nói,
"Quán tôm hùm đất nổi tiếng nhất ở Đông Nghiệp đấy, này, cậu thường ngày lái xe không hay nghe mấy chương trình radio ẩm thực địa phương sao? Ngày nào cũng đề cử."
Minh Thứ không bao giờ nghe chương trình radio ẩm thực, chỉ nghe tin tức hoặc nghe tình hình giao thông.
"Đề cử mỗi ngày đâu chắc là tốt? Đưa tiền PR cũng được đề cử mỗi ngày vậy?"
"Đây là một thương hiệu lâu đời, ăn điểm nhờ hương vị! Mấy quán khác là bỏ tiền ra để mua quảng cáo, nhưng quan này được chính chương trình để cử, dĩ nhiên phải khác."
Dịch Phi nói, thực sự nuốt nước bọt, "Anh ăn qua rồi, đợi đến hơn hai tiếng."
Minh Thứ nghe hai tiếng, lập tức cười nói: "Sao, đáng hai tiếng không?
"Trong mắt anh, cho dù đồ có ngon đến mấy cũng không đáng để chờ đợi hai tiếng đồng hồ. Ngoại trừ việc xếp hàng với Tiêu Ngộ An. Ngoại trừ chờ Tiêu Ngộ An nấu ăn. Dịch Phi nói,"Đáng! Thật sự rất đáng! Mùi vị quá tuyệt vời, đừng nói đợi hai tiếng, thêm hai tiếng nữa anh cũng sẵn sàng."
Minh Thứ hoài nghi, "Anh là đội phó Tổ trọng án, tại sao lại có nhiều thời gian xếp hàng ăn tôm hùm đất vậy?"
Dịch Phi giả vờ như không nghe thấy, "Nhìn đi, nhiều người xếp hàng là bằng chứng đó. Nếu nó không ngon không đáng, sao có thể xếp một hàng dài như vậy?
"Nghĩ một lúc, Minh Thứ quyết định đợi một ngày nào rảnh rỗi rủ Tiêu Ngộ An đi ăn thử. Lúc đó, anh không ngờ rằng mình lại đối phó với"Bé Tôm
"sớm như vậy. Không doanh nghiệp nào muốn đối phó với cảnh sát hình sự. Chủ quán"Bé Tôm" là người gốc Đông Nghiệp, đã kinh doanh dịch vụ ăn uống hàng chục năm, kiếm bộn tiền từ món tôm hùm đất nóng sốt, có kha khá mối quan hệ chống lưng, từ "đại quan quý nhân
"đến mấy băng đảng lưu manh du côn. Tổ trọng án muốn trích xuất camera giám sát vào đầu giờ tối thứ bảy và chủ nhật, đồng thời tìm nhân viên cửa hàng lấy lời khai tình hình lúc đó, ông chủ lại bày ra bộ dạng đại ca giang hồ không chịu hợp tác. Kết quả là bị một lãnh đạo nhỏ của phân cục địa phương gọi điện cảnh cáo, lập tức biến mặt đen thành mặt cười, không chỉ đem ra hết camera theo dõi ra, còn chủ động yêu cầu được đến văn phòng hợp tác điều tra. Băng theo dõi cho thấy, nhóm nhạc cụ dân tộc đến quán"Bé Tôm" lúc 10 giờ 49. Do không có chỗ nên ngồi bên ngoài huyên thuyên cắn hạt dưa đến 1 giờ 32 phút sáng.
"Giờ này là bình thường."
Giọng ông chủ khá tự hào "Hôm đó là thứ bảy. Tối thứ bảy và thứ sáu là đông nhất, không xếp hàng hai ba tiếng đồng hồ thì không có ăn.
"Sau đó, mọi người thêm món hai lần và rời khỏi bàn lúc 4 giờ sáng."Tất cả những người trong đoàn nhạc cụ dân tộc của 'Bé Tôm' đều có chứng cứ ngoại phạm." Chu Nguyện báo cáo với Minh Thứ,
"Tôi đã thẩm tra đối chiếu. Có tổng cộng tám người không tham gia bữa tối - Dương Nhạn và Khuất Tinh chơi đàn tỳ bà, Tôn Tĩnh chơi đàn tranh, Lữ Hủy và Nhiễm Hợp chơi đàn cổ, và hậu cần Lý Mộng, Hứa Quý, Phùng Quốc Đào. Họ sẽ đến gặp chúng ta hợp tác điều tra tối hôm nay."
Minh Thứ hỏi, "Có tìm thấy gì ở tiểu khu Gia Sang không?"
Chu Nguyện lắc đầu, "Điều chắc chắn là Sa Xuân không trở lại tiểu khu Gia Sang trước khi cô ấy bị giết. Cô ấy đã biến mất sau khi rời khỏi nhà hát Giang Nam, không thấy xuất hiện trong bất kỳ camera giám sát nào.
"Minh Thứ đẩy cửa phòng thẩm vấn ra, Nhiễm Hợp đang ngồi bên trong lo lắng ngẩng đầu lên. Đây là một người đàn ông có mái tóc dài ngang lưng, khoảng ngoài 30. Về ngoại hình, theo thẩm mỹ của người thường thì anh ta ít nhất cũng không xấu. Nếu mặc trang phục cổ trang, trang điểm thích hợp, đặt một cây đàn cổ trước mặt anh ta, đúng là cũng rất lừa tình. Nhưng những thấp thỏm và né tránh trong mắt anh ta lúc này đã đập nát vẻ bề ngoài ra thành từng mảnh. Minh Thứ ngồi xuống."Tôi đã nói những gì tôi biết rồi." Mồ hôi trên trán Nhiễm Hợp bị ánh đèn chiếu vào, vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi bám dính vào trán trông rất buồn cười, "Sao mấy anh còn chưa buông tha cho tôi? Anh là sếp phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!