Tâm cuồng (44)
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Bông | Beta Andrew Pastel
Không ngơi nghỉ
4.
Nước trong hồ đang cuồn cuộn chảy ra bên ngoài, cách đó không xa là nhà để xe, nhưng không ai còn tâm trạng để quan tâm đến việc chất bao cát nữa.
Nhân viên phát hiện sớm nhất tay chân đã bủn rủn khiếp sợ đến mức nói không nên lời, mặt Lưu Giai trắng bệch ngã ngồi trên mặt đất, được hai người đàn ông khác đỡ đi.
Mưa gần sắp tạnh, cũng đang nhỏ dần lại.
Nhưng hạt mưa thưa thớt vẫn như đang cọ rửa hố đất như cũ, màu nước vàng vừa bẩn vừa đục bao phủ cái cẳng chân kia.
Có người báo cảnh sát, không lâu sau cảnh sát đã đến hiện trường.
Xảy ra chuyện lớn, mọi người đần cả ra, bên hậu cần quên luôn việc chuẩn bị xe buýt, nhân viên tự mình lái xe cũng quên mất phải lấy xe ra về, mọi người đều đi đến chỗ nhà trú mưa, nhìn xung quanh hố đất từ đằng xa, sau đó bàn tán sôi nổi.
"Sao lại có người chết vậy? Còn đem chôn ở đây, thật kinh khủng mà!"
"Đúng vậy, tôi còn thường xuyên đi tản bộ bên cạnh hồ nước đó."
"Là chôn từ trước sao? Rốt cuộc là ai vậy? Có khi nào là công nhân xây dựng không? Tôi nghe nói trên công trường thường xuyên xảy ra chuyện."
"Thấy rõ ràng cái chân kia chưa hề bị thối rữa, hẳn là mới chết. Tòa nhà này xây được nửa năm rồi, không phải là công nhân xây dựng đâu."
"Trời ạ, vậy có khi nào là người làm ở đây? Có người ở bộ phận nào mất tích không?"
Hàn Mính Mính tự nhiên có dự cảm không lành, gọi thêm tám cuộc điện thoại cho Sa Xuân lần nữa, nhưng đáp lại vẫn là trạng thái tắt máy.
Vừa rồi bà cũng ở dưới lầu dọn bao cát, lúc này cũng ướt sũng cả người, nhìn vô cùng nôn nóng và chật vật.
Phía sau bà, các thành viên của bộ phận nhạc cụ dân gian đều lặng im.
Nhóm người này bình thường vô cùng thích náo nhiệt, rất hiếm khi im lặng đến thế này.
"Anh nói xem, có khi nào người đó là.........
"giọng Dương Nhạn bị ép đến mức cực nhỏ, duỗi tay kéo kéo ống tay áo của Nhiễm Hợp. Nhiễm Hợp trừng mắt liếc cô một cái, tức giận nói,"Không biết thì đừng có nói năng linh tinh. Chốc nữa sẽ có cảnh sát đến."
"Nhưng Sa Xuân hôm nay không đi làm, chủ nhiệm Hàn cũng không điện được cho cô ấy." Dương Nhạn nói: "Chuyện này cũng quá trùng hợp mà?"
Nhiễm Hợp nhìn ra bên ngoài, xe cảnh sát đã đến rồi, ánh sáng đỏ xanh phát ra thật là chói mắt, một dải phân cách được giăng ra ngăn giữa công nhân và hồ nước, vài cảnh sát còn đem theo hòm dụng cụ đi về phía hố đất.
"Đào ra sẽ biết."
Nhiễm Hợp quay đầu lại nói với Dương Nhạn.
"Đào ra sẽ không kêu chúng ta đi nhận diện thi thể chứ?" Dương Nhạn hoảng sợ nói: "Em không muốn xem đâu!"
"Im đi!" Nhiễm Hợp đột nhiên nhéo Dương Nhạn, "Lại đây, nghe anh nói này."
Dương Nhạn xoa chỗ bị nhéo đau đớn, "Chuyện gì?"
Nhiễm Hợp nói:" Nếu......... nếu như người đó là Sa Xuân, có lẽ chúng ta sẽ gặp phiền toái."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!