Chương 42: Không ngơi nghỉ (02)

Tâm cuồng (42)

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Hiểu Mịch | Beta: Andrew Pastel

Không ngơi nghỉ

2.

Minh Thứ nhận thấy cuộc sống bây giờ rất khác so với trước đây.

Những lúc xa Tiêu Ngộ An trong thời gian dài, chỉ cần Tiêu Ngộ An tới thành phố Đông Nghiệp tìm cậu, cậu đã hết muốn ra khỏi nhà, dính Tiêu Ngộ An đến nỗi Tiêu Ngộ An đi đến đâu, cậu muốn theo đến chỗ đó.

Dù cho Tiêu Ngộ An chỉ đi từ sân thượng đi vào bếp, hoặc từ phòng sách đến phòng ngủ, cậu đều muốn đi theo.

Tiêu Ngộ An cũng để cậu theo cùng, thỉnh thoảng trêu chọc cậu, hỏi: "Tổ trưởng Minh, cấp dưới của em có biết em ở nhà giống như con gấu Koala không?"

Cậu đè Tiêu Ngộ An trên ghế salon, cưỡi trên lưng Tiêu Ngộ An, cúi xuống hôn anh, "Người khác không biết được đâu, chỉ có anh mới biết thôi nhé."

Thật ra, cậu trong tổ trọng án cao lớn mạnh mẽ như thế, đúng là không thích hợp làm gấu Koala. Nhưng có thể do thời gian cậu có thể ở cùng Tiêu Ngộ An quá ít ỏi, mà cậu thì lại quá yêu Tiêu Ngộ An, mỗi một lần gặp nhau ngắn ngủi, cậu đều hận không thể lâu hơn lại lâu hơn chút nữa.

Có thể lâu đến trọn đời thì càng tốt.

Cậu dính người như thế, chẳng qua chỉ là quý trọng mỗi một giây một phút ở bên Tiêu Ngộ An thôi.

Bây giờ Tiêu Ngộ An được chuyển đến thành Phố Đông Nghiệp, tháng ngày cô đơn đằng đẵng kết thúc, cậu như kẻ nghèo hơn nửa đời người tự nhiên phất nhanh, cuối cùng cũng không cần phải sống thiếu thốn qua ngày nữa.

Tiêu Ngộ An từ phòng sách về phòng ngủ cậu vẫn đi cùng, nhưng Tiêu Ngộ An từ phòng khách đi sân thượng, cậu lại lười theo.

Tiêu Ngộ An lấy quần áo phơi khô trên ban công, cười hỏi: "Tổ trưởng Minh, không làm gấu Koala nữa hả?"

Minh Thứ nằm trên ghế salon giả ngu, "Gấu Koala gì chứ? Ai là gấu Koala? Vườn thú nào để sổng gấu Koala chạy ra ngoài thế?

"Tiêu ngộ An tạm thời ném quần áo trên giá cửa sổ trơn nhẵn, đi tới ghế salon, cách quần ngủ tét vào mông Minh Thứ. Rõ ràng không đau, Minh Thứ lại to mồm la ỏm tỏi,"Đang bị thương mà, đau quá! Sao anh đối xử với người có công đang bị thương như thế!"

Thật ra có bị thương gì đâu, chỉ là một nơi bị sử dụng quá độ thôi à.

Chỗ đó sau lớp quần ngủ, Tiêu Ngộ An đã nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho cậu, đã không còn cảm giác bỏng rát từ lâu, cậu chống nửa người trên dậy, ghé trên đùi Tiêu Ngộ An, lười biếng ngủ trưa.

Tổ trọng án nghỉ phép tập thể, phó cục điều tra hình sự không nghỉ. TIêu Ngộ An ngày nào cũng phải vào cục, Minh Thứ ngủ một mình ngon lành tỉnh dậy, cuối cùng không còn cảm giác hoang mang sống qua ngày.

Ngày xưa mỗi lần gặp lại giống như đánh trận tử chiến.

Có tin từ Lạc Thành báo về, nói rằng trưởng thôn Hầu đã xử lý xong xuôi hậu sự cho con trai mình Hầu Tưởng, tâm trạng cũng dần ổn định lại.

Cảnh sát từ trụ sở thành phố Lạc Thành và và đồn cảnh sát thị trấn thỉnh thoảng đi thăm trưởng thôn Hầu, rất chịu khó giải thích cho ông bảo hiểm ông mua là dùng để làm gì.

"Tiểu Tưởng muốn tôi được an hưởng tuổi già, bệnh nặng có tiền chữa...

"Thôn trưởng Hầu nước mắt thành dòng, nắm trong tay cái bật lửa bật không ra lửa, trước mặt bày biện chi phiếu và hồ sơ bảo hiểm của Hầu Tưởng. Có khoảng 100.000 nhân dân tệ trong thẻ ngân hàng, tất cả đều là mấy năm nay Hầu Tưởng vừa đi học vừa kiếm được. Nếu không phải do đột nhiên bị u não chết, lúc cậu chính thức tốt nghiệp, tự lập trụ lại thành phố Lạc Thành, có lẽ sẽ đưa người cha ở quê chỉ biết làm ruộng về ở cùng mình."Tiểu Tưởng không phải bất hiếu, tôi biết chứ, tôi hiểu rõ nhất!" Thôn trường Hầu ôm di ảnh con trai, thật lâu sau mới ngẩng đầu, nói với cảnh sát:

"Các cậu yên tâm, vì Tiểu Tưởng, tôi sẽ sống thật tốt. Nếu tôi chết, người khác lại nói nó là con bất hiếu, không còn ai nói giúp cho nó..."

Minh Thứ cảm thấy viền mắt đỏ lên.

Ở chợ Đông Nghiệp, Phương Viễn Hàng mang thư của Trần Quyền Hán lần nữa đi gặp cả nhà Trần Mễ.

Trần Mễ từ đầu đến cuối không chịu nhận thư, cũng không chấp nhận lời sám hối của Trần Quyền Hán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!