Tâm cuồng (34)
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Yuyu | Beta: Andrew Pastel
Săn quỷ
34.
Do thiếu chứng cứ then chốt nên trước mắt vẫn chưa biết Chiêm Hoàn Hùng có phải là hung thủ giết La Tường Phủ hay không.
Hắn ta có động cơ rõ ràng, còn lảng vảng gần hiện trường lúc xảy ra án mạng, thời gian gây án cũng phù hợp, nhưng cứ khăng khăng bảo mình chỉ quan sát toàn bộ quá trình La Tường Phủ bị giết thôi.
Trong trường hợp thiếu chứng cứ thế này, lời khai của nghi phạm luôn đóng một vai trò vô cùng quan trọng. Nếu Chiêm Hoàn Hùng không chịu nhận tội, tổ trọng án sẽ phải điều tra tiếp.
Mà dù hắn có nhận tội, thì vẫn có thể rút lại lời khai trước tòa.
Vì thế đối với nhóm cảnh sát thuộc tổ trọng án, đây là một trận chiến khốc liệt.
Chiêm Hoàn Hùng đang bị tạm giam ở cục thành phố.
Nhờ hắn nhập cảnh trái phép, nên việc "tạm giam" này trở nên dễ dàng hơn hẳn, không như các nghi phạm khác, hết thời gian giam giữ, cảnh sát bắt buộc phải thả người.
Sau khi cuộc thẩm vấn vừa dài vừa căng thẳng kết thúc, Minh Thứ tìm một phòng họp nhỏ không có ai, rồi ngồi xuống ngẩn người.
Thật ra cậu đang nhớ lại từng câu nói và vẻ mặt của Chiêm Hoàn Hùng.
Phương Viễn Hàng nghĩ Chiêm Hoàn Hùng đã bịa ra một câu chuyện, kẻ mặc áo mưa chính là hắn.
Minh Thứ cũng nghĩ vậy.
Nếu hung thủ là người khác, sao Chiêm Hoàn Hùng lại vừa khéo có mặt ở hiện trường ngay lúc đó chứ?
Nhưng trong điều tra hình sự, không thể dùng sự trùng hợp để làm cơ sở phán xét một người có tội hay không được.
Minh Thứ ngửa mặt dựa lưng vào ghế, khép mắt lại, chân mày nhíu chặt, ánh đèn sáng ngời chiếu lên mí mắt cậu, tạo ra một mảng đỏ sậm.
Không lâu, mảng đỏ sậm này bắt đầu nhúc nhích, hình như có người tới gần, giơ tay chặn lại.
Minh Thứ lập tức mở mắt ra.
"Sao ngồi một mình ở đây thế?
"Tiêu Ngộ An cầm theo áo cảnh phục. Minh Thứ chợt nhận ra, thứ vừa động đậy ban nãy là hành động đắp áo cho cậu của Tiêu Ngộ An."Cục phó Tiêu.
"Minh Thứ nhìn cửa ra vào, nó vẫn chưa đóng kín. Chiêm Hoàn Hùng bị bắt vào buổi tối, sau mấy tiếng tra hỏi, bây giờ đã là hai giờ sáng, là thời điểm người ta cảm thấy mệt mỏi nhất. Dù ở cục cảnh sát hình sự, nơi có nhiều thành viên làm việc không theo giờ giấc nhất thì vào lúc này, hành lang cũng trở nên yên tĩnh hơn ban ngày. Minh Thứ xoa mặt, thẳng lưng lên,"Em đang suy nghĩ chuyện của Chiêm Hoàn Hùng.
"Tiêu Ngộ An kéo ghế dựa ra:"Vừa hay, chúng ta cùng nhau phân tích nhé.
"Cậu nhìn chằm chằm anh, tự dưng lơ đãng, im lặng hồi lâu. Tiêu Ngộ An hỏi:"Sao thế?"
Minh Thứ dời mắt đi: "... Thôi, không có gì.
"Dạo này cậu hiếm khi gặp anh, có gặp cũng chỉ để thảo luận vụ án. Mấy ngày trước, khi Minh Thứ, Dịch Phi và Từ Xuân lẩn vào trấn Xà Đồ, công việc ở tổ trọng án do một tay anh quán xuyến hết, cả hai đều bận rộn, không rảnh nói chuyện với nhau. Sau khi trở về Đông Nghiệp, cậu lại tập trung truy bắt Chiêm Hoàn Hùng, trong khoảng thời gian này đây là lần đầu Minh Thứ gặp riêng Tiêu Ngộ An. Anh bật cười, âm thanh trầm thấp, cậu tức thì nhận ra, rõ ràng anh biết nãy giờ cậu đang suy nghĩ cái gì. Minh Thứ hắng giọng, nghiêm mặt nói:"Chúng ta nói chuyện chính đi.
"Tiêu Ngộ An gật đầu,"Em nghĩ gì về lời khai của Chiêm Hoàn Hùng?"
"Hiện giờ Chiêm Hoàn Hùng là người bị tình nghi lớn nhất, chúng ta chỉ thiếu chứng cứ then chốt thôi." Minh Thứ nói: "Chiêm Hoàn Hùng đến Đông Nghiệp để trả thù La Tường Phủ, vừa khéo tận mắt thấy quá trình ông ta bị giết, đúng dịp thật đấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!