Tâm cuồng (27)
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Yuyu | Beta: Andrew Pastel
Săn quỷ
27.
Rõ ràng Dương Nam Kha không hề chú ý tới vẻ khác thường của Hầu Thành, vẫn nói không ngừng, cậụ ta kể đã lừa dối ba mẹ, tự ý thôi việc, bỏ nhà đi được gần nửa năm rồi, để tránh bị bọn họ tìm thấy, cậu ta không gọi điện về nhà, còn đổi luôn số di động, chuyển sang xài sim rác.
"Nếu cháu trốn kỹ thì họ đừng hòng tìm được, báo cảnh sát cũng vô dụng thôi, cháu biết rõ năng lực cảnh sát ở nơi nhỏ bé đó tệ thế nào, chắc chắn chỉ điều tra sơ sài cho xong việc, không thể tra ra cháu đã rời khỏi phương bắc đâu. Ha ha, để bọn họ lo tới chết đi."
Dương Nam Kha lắc đầu nói:
"Dù sao bọn họ cũng rảnh rỗi cả ngày, cháu đang kiếm việc cho họ làm đấy. Nếu tìm được cháu thì coi như họ giỏi. Ha ha ha, về phần chị cháu, sau khi lấy chồng, chị ấy đã thôi việc, bảo là muốn đến chỗ anh rể giúp đỡ, nhưng thật ra chẳng có việc gì để làm cả, cháu thấy chị ấy ở nhà đến mốc meo rồi, thôi thì cứ ngồi lo sốt vó với cha mẹ luôn đi."
Hầu Thành nghe đến nghiến răng, trán tuôn đầy mồ hôi.
Dương Nam Kha dần nói nhiều hơn, khoe rằng nhà mình trọng nam khinh nữ, từ nhỏ chị gái đã là nô lệ của cậu ta, dù chị ấy học rất giỏi, nhưng bởi vì trong nhà có một đứa con trai, nên phải nghỉ học sớm rồi ra ngoài bươn chải kiếm sống, cuối cùng lấy một ông chồng mà mình không yêu, cậu ta còn chê ba mẹ rất ngu, chỉ biết an nhàn ở xí nghiệp nhà nước, vừa quê mùa vừa thiếu hiểu biết.
"Cháu chịu hết nổi mẹ mình rồi, ngày nào cũng giục cưới. Cháu mới 24 tuổi, còn chưa chơi đủ thì kết hôn cái gì? Hơn nữa, tiền đâu mà lấy vợ, tiền mua xe cho cháu, mua phòng tân hôn còn không có, lấy gì để kết hôn thế? Ở thành phố nhỏ như Lư Thành, nhà cháu cũng được xem là khá giả, nhưng so thế nào được với thành phố lớn chứ? Ví dụ như Lạc thành của mấy chú, giàu có hơn chỗ ấy gấp tỷ lần. Cháu đã mở mang được đầu óc khi đến đây đấy!"
Dương Nam Kha hào hứng nói, ra sức chế nhạo cha mẹ mình, dường như đối với cậu ta, bọn họ sống chỉ tổ chật đất vậy.
Hầu Thành nói: "Bọn họ là cha mẹ cậu, cậu là con thì không nên nói họ như thế.
"Cậu ta nói liến thoắng:"Cháu ghét bọn họ. Thật đó, bọn họ vừa đáng thương vừa đáng trách, đã dành cả đời ở nơi nhỏ bé kia, không dám ra ngoài thì thôi đi, còn muốn ép buộc cháu, không cho cháu rời khỏi đó, chỉ biết ôm chặt lương hưu mà sống, không có chí tiến thủ, giống như ếch ngồi đáy giếng vậy.
Chú biết không, thật ra sau khi tốt nghiệp, cháu không định quay về Lư Thành đâu, muốn tự tìm một công việc trên tỉnh. Nhưng mẹ cứ khăng khăng bắt cháu về nhà, còn nói sẽ mua nhà cho cháu nữa.
"Hầu Thành buồn bực lái xe ba bánh. Dương Nam Kha nói một thôi một hồi thì đâm ra chán, bỗng hỏi:"Chú ơi, chú có con không?
"Giọng Hầu Thành run lên,"Không có."
Cậu ta hỏi tiếp: "Vậy ba mẹ chú... vẫn khỏe chứ?"
"Đều đã qua đời khi tôi còn nhỏ rồi.
"Ông ta nói. Trên xe ba bánh yên tĩnh được nửa phút thì chợt bùng nổ một tràng cười lớn. Dương Nam Kha vỗ chân nói:"Chú ơi, ước gì cháu được như chú. Chú từng nghe câu này chưa: Có nhà có xe, ba mẹ đều mất. Đây là cuộc sống mà cháu thích nhất đấy."
Tay cầm lái của Hầu Thành ướt nhẹp.
Giờ phút này, sát ý trong lòng hắn đang trào dâng cuồn cuộn.
Hầu Thành đã sống như thầy tu ở làng Khánh Nhạc suốt mấy năm qua. Phần lớn dân làng đều xem thường và ghét bỏ ông ta. Hầu Thành cũng chẳng thèm nói chuyện với họ.
Ông ta không ngốc, chỉ lười giao thiệp với người ở đây thôi.
Dù mới học hết tiểu học, nhưng Hầu Thành vẫn biết chữ. Ba mẹ để lại nhà cửa ruộng đất đủ để ông ta sống qua ngày.
Lúc không cần làm nông, Hầu Thành thường đọc rất nhiều sách báo, thích nhất là xem mấy tin tức vạch trần mặt tối của xã hội.
Cũng không biết sự căm hận trong lòng ông ta dần lớn hơn từ khi nào.
Hầu Thành nghĩ có rất nhiều người đáng chết trên thế giới này, ví dụ như đám trẻ con ồn ào ở nơi công cộng, bệnh nhân đánh bác sĩ, chính trị gia thối nát tham ô, người nổi tiếng chơi ma tuý, bọn lái xe dám vượt đèn đỏ, những ông chồng vũ phu hay mấy bà vợ ngoại tình...
Nhưng ông ta chỉ là một tên nông dân, thậm chí còn chưa từng được ngắm nhìn thế giới rộng lớn bên ngoài, không có cách nào trừng phạt những kẻ đáng chết đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!