Tâm cuồng (18)
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Yuyu | Beta: Andrew Pastel
Săn quỷ
18.
"Tôi là biên tập của Mộ Tâm." Lưu Chí Cường gọi tới một người phụ nữ mặc váy bó màu xanh đậm, "Tôi tên Quách Tiện.
"Ánh mắt Minh Thứ lướt nhanh qua mặt cô ta, cậu cười nói:"Mời ngồi."
Dễ nhận ra Lưu Chí Cường không muốn tiếp xúc với cảnh sát hình sự, vừa đặt vài chai nước khoáng lên bàn xong, ông ta đã lấy cớ "vẫn còn việc phải làm" rồi nhanh chóng rời đi.
Trong phòng họp ba mặt kính mờ chỉ còn lại bốn người Quách Tiện, Minh Thứ, Phương Viễn Hàng và Liễu Chí Tần.
Quách Tiện khác hẳn hình ảnh biên tập viên làm việc ở nhà xuất bản trong suy nghĩ của Minh Thứ, tóc cô ta được uốn theo kiểu retro, mắt to mũi cao, đánh mắt màu khói, môi đỏ rực, mang đôi giày cao gót mũi nhọn tầm 8 centimet, dáng người cao gầy, trông rất đẹp, nhìn giống một doanh nhân ngồi trong văn phòng cao cấp hay cô thư ký của doanh nhân hơn.
Chắc do thường xuyên bị hiểu nhầm về công việc đang làm, nên Minh Thứ chưa kịp hỏi, Quách Tiện đã nói trước: "Thật ra xuất bản sách vẫn được tính là ngành thương mại, tôi không phải là một biên tập viên cứng nhắc, tôi sửa sách, bán sách, làm marketing, tôi cũng là doanh nhân mà."
Minh Thứ không ngờ cô ta lại nói như thế, cậu chỉ đơn giản tiếp lời:
"Làm marketing? Nhờ cô pr và lăng xê nên sách của Mộ Tâm mới bán chạy như vậy sao? Rõ ràng lời này mang ý khiêu khích xen lẫn tra hỏi, nhưng Quách Tiện vẫn tỏ ra vui vẻ, cô ta hếch cằm lên:"Tất nhiên rồi, không nhờ tôi, thì sao tên nhà quê ấy có thể thành công được như giờ?"
Minh Thứ: "Khoan đã, Mộ Tâm là tên nhà quê?"
Quách Tiện vội giơ tay che miệng, giống như đang hối hận vì lỡ lời: "Không phải, tôi nói linh tinh đấy."
Minh Thứ nghiêm mặt nói: "Ở chỗ tôi, không có khái niệm "nói linh tinh" đâu."
"Ôi!" Quách Tiện giận dỗi nói:
"Không có gì đâu, nhà văn ấy mà, thật ra rất nhiều người trong số họ không hề có danh tiếng, nên cần được lăng xê. Mộ Tâm viết sách rất hay nhưng hình ảnh của người đó thì tệ lắm. Công việc của tôi là tạo ra một thân phận bí ẩn và hợp thời cho Mộ Tâm. Điểm thu hút của truyện trinh thám chính là bí ẩn, vì thế không thể để người đọc biết được danh tính thật của Mộ Tâm, nếu biết thì người đó sẽ mất hết danh tiếng. Hồi nãy là tôi lỡ miệng, mọi người nghe xong thì quên đi, đừng đồn thổi ra ngoài nhé."
Phương Viễn Hàng ghét nhất là giọng điệu nũng nịu thế này, cậu liếc mắt khinh thường.
Minh Thứ nói: "Chúng tôi là cảnh sát, không phải fan hóng chuyện. Chúng tôi đến đây là vì muốn biết thông tin thật của Mộ Tâm."
Quách Tiện bĩu môi, tỏ vẻ do dự khó xử: "Tôi có thể hỏi một câu không? Mộ Tâm dính vào chuyện gì thế?"
"Mấy người rảnh đến mức đi điều tra người đó mà không cần lý do à?" Quách Tiện lo lắng nói: "Chẳng lẽ là nhận được thư tố cáo?"
Phương Viễn Hàng nói: "Thư tố cáo?"
"Tố cáo chúng tôi vi phạm quy định gì đó." Quách Tiện cắn môi, "Chắc chắn là do người cùng nghề hãm hại, tôi đã tự tay kiểm tra nội dung từng cuốn sách, đảm bảo không có vấn đề gì.Minh Thứ giơ tay:Đừng vội, cô chỉ cần khai ra hết những gì mình biết là được. Chúng tôi sẽ tự xem xét việc Mộ Tâm có vấn đề hay không."
Minh Thứ thay đổi giọng điệu đã dọa sợ Quách Tiện, cô ta cúi đầu, "Người... Người đó tên là Hầu Thành."
Hầu Thành, 55 tuổi, là người làng Khánh Nhạc ở Lạc Thành, trình độ tiểu học, làm ruộng, chưa kết hôn, cha mẹ chết sớm, sống một mình, nộp thuế đầy đủ, tài sản chỉ gồm một căn nhà nhỏ và một mảnh ruộng ở làng Khánh Nhạc.
"Má nó! Sao khác xa những gì em nghĩ thế!" Trên đường đến làng Khánh Nhạc, Phương Viễn Hàng nhìn sơ qua thông tin mà Quách Tiện cung cấp, "Một gã nông dân 55 tuổi là tác giả truyện trinh thám? Chỉ mới tốt nghiệp tiểu học thôi hả?"
"Gặp người đã rồi mới nói được."
Minh Thứ liếc nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, không hiểu sao lại thấy hơi lo lắng.
Minh Thứ có cùng thắc mắc với Phương Viễn Hàng. Lỗ Côn khăng khăng nói Mộ Tâm là phụ nữ, dù cậu không tin lắm, nhưng cũng chưa từng nghĩ đó là một ông chú hơn 50 tuổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!