Tâm cuồng (16)
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Đồng Niêm | Beta: Andrew Pastel
Săn quỷ
16.
Sau khi ra khỏi phòng thẩm vấn, Minh Thứ dựa lưng vào tường, day trán, cảm giác mệt mỏi và phẫn nộ dâng trào.
Cuộc đời vốn như một canh bạc, có người được bài đẹp, có người lại bốc phải bài xấu. Văn Tĩnh Tĩnh, Liên Xảo, Tần Mạn Duyệt thuộc dạng bốc được bài ở mức vừa vừa, gia đình tương đối giàu có, năng lực bản thân tốt nhưng lại giẫm đạp người khác một cách tùy tiện, đánh những quân bài đẹp lộn xộn hết lên, cuối cùng chết dưới lưỡi dao của hung thủ.
Các cô ấy có sai không? Đương nhiên là có.
Các cô ấy có đáng chết không? Điều này không đến phiên Lý Hồng Mai phán xét.
Ngược lại – trừ nạn nhân là Lý Hồng Mai thì còn ai có tư cách phán xét các cô ấy?
Cũng không thể không nói, bài của Lý Hồng Mai quả thật xấu vô cùng, lá bài này dù có rơi vào tay ai thì cũng có thể dẫn đến kết quả thương tâm như thế này.
Minh Thứ nghĩ đến chính mình.
So với hầu hết mọi người trong xã hội, cậu có thể được coi là một người may mắn. Sinh ra trong một gia đình giàu có và có chỗ đứng nhất định, xuất phát điểm của cậu đã hơn rất nhiều người.
Tuy rằng từ nhỏ quan hệ với cha mẹ không tốt, không thể cảm nhận được tình thân từ gia đình, nhưng cũng đã được bù đắp từ lúc ở nhà họ Tiêu.
Người lớn trong nhà họ Tiêu luôn coi cậu như con cháu trong nhà, với anh chị cùng thế hệ thì thương cậu như em trai ruột.
Quan trọng nhất chính là, từ lúc nhỏ cậu đã gặp được Tiêu Ngộ An.
Những gì cậu muốn có và theo đuổi, Tiêu Ngộ An đều có thể cho cậu, thậm chí còn thường xuyên tạo cho cậu bất ngờ.
Tiếng bước chân quen thuộc từ bên trái truyền đến, Minh Thứ hoàn hồn, hít sâu một hơi.
"Nói chuyện xong rồi à?" Tiêu Ngộ An không dùng những từ như "thẩm vấn", nói xong anh giơ tay sờ nhẹ lên trán Minh Thứ.
"Dạ." Minh Thứ gật đầu, "Anh ơi, vụ án ở thôn Hà Bôn..."
Tiêu Ngộ An ngắt lời, "Em muốn tham gia?"
Minh thứ nhỏ giọng, nói: "Em biết là không thích hợp."
"Vụ án của Lý Hồng Mai nằm trong phạm vi điều tra của chúng ta, nhưng vụ án của người nhà cô ấy theo lý thuyết thì không."
Tiêu Ngộ An nói: "Vụ án năm đó chuyển lên trên chỉ đến được huyện Nguyên Hải mà không lên được chỗ cao hơn, hiện tại việc Lý Hồng Mai giết bạn cùng phòng có sức ảnh hưởng lớn như vậy, cục cảnh sát thành phố Hải Lục cũng đã cử đội đi điều tra rồi."
Minh Thứ hỏi: "Chỉ có đơn vị cấp thành phố thôi sao?"
"Anh hiểu ý của em. Chỉ có đơn vị thành phố được cử thôi, vụ án của cha con nhà họ Lý đã trôi qua nhiều năm rồi, nên không thể lập tức tìm được chứng cứ quan trọng, chờ khi ảnh hưởng của Lý Hồng Mai gây ra bớt nóng hơn, nói không chừng phía địa phương sẽ lại giở trò."
Tiêu Ngộ An nói: "Em yên tâm, đội Hành động đặc biệt cũng sẽ được cử."
Hai mắt Minh Thứ sáng lên, rồi lại có chút mất mát.
"Anh biết em cũng muốn đi, vì trên danh nghĩa em cũng là thành viên của đội Hành động đặc biệt." Tiêu Ngộ An nói: "Nhưng tiếc là vụ án trong tay chúng ta vẫn chưa giải quyết xong, nên em không thể đi được.
"Minh Thứ cảm thấy thèm thuốc, liền lấy ra một điếu, cầm trên tay xoa nắn liên tục. Tiêu Ngộ An cất điếu thuốc đi, trong mắt là sự bình tĩnh đủ để an ủi người khác,"Bây giờ em tính thế nào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!